Ánh mắt chạm phải Thẩm Hải Băng đã đi tới, trái tim của Diệp Giai Nhi hơi thắt lại, cơ thể kịch liệt giãy giụa.

Nhưng Thẩm Hoài Dương sao có thể để cô được như ý, bàn tay lớn bóp chặt, mắt đặc biệt quét qua người Điền Quốc Gia, giọng nói nói với cô vừa trầm thấp vừa nhẹ nhàng: “Tại sao muộn như vậy mới về nhà? Tôi không có chìa khóa, đã ở trong xe đợi gần hai tiếng…”

Diệp Giai Nhi không giãy ra được thì tức đến nỗi hơi nghiến răng, gù anh đợi ở một đêm thì có liên quan gì tới cô chứ?

Sóng ngầm giữa hai người dấy lên, Điền Quốc Gia đương nhiên nhìn ra, vì không để gây thêm phiền phức cho Diệp Giai Nhi, anh ta chào xong thì rời đi.

Một màn này, lọt vào trong mắt Thẩm Hải Băng trở nên cực kỳ gai mắt, cô ta cảm thấy trong lòng bị thứ gì đó chặn lại, không lên không xuống, tắc nghẹn, rất không thoải mái.

Bước lên một bước, cô ta khẽ mỉm cười, nói với Diệp Giai Nhi: “Nếu buổi tối tan làm không quá tiện, vậy vẫn nên để Hoài Dương cho cháu một cái xe.”

Lời nói của Thẩm Hải Băng rất nhẹ nhàng, sắc mặt trên gương mặt thanh nhã càng thể hiển là một người phụ nữ dịu dàng, như hoa mai trong sương tuyết.

Dù trong lòng bất mãn với cô ta, còn có những điều không thích đó, nhưng cô ta nói vậy, giọng điệu Diệp Giai Nhi cũng không tiện quá cứng nhắc, thế là bèn nhàn nhạt nói: “Cảm ơn ý tốt của cô, cháu cũng không mấy dùng.”

Trong lòng cũng tràn đấy không vui đối với thái độ của Diệp Giai Nhi, nhưng sắc mặt Thẩm Hải Băng không hề thay đổi, chỉ là giọng nói lại thêm chút nghiêm khắc.

“Vậy thì tốt, nhưng nhớ kỹ, sau này tốt nhất duy trì khoảng cách với đàn ông bên cạnh.”

Sự nghiêm khắc trong miệng cô ta khiến Diệp Giai Nhi cực kỳ không vui, nhưng cũng không tiện nổi đóa, chỉ nói: “Cháu tự có tính toán.”



Nghe vậy, hàng mày thanh mảnh cong cong của Thẩm Hải Băng cau lại: “Đã có tính toán, cháu sao còn có thể làm vậy?”

Cô không hiểu, ánh mắt nhìn sang Thẩm Hải Băng: “Xin cô nói rõ một chút, làm vậy, cháu làm thế nào chứ?”

“Chính vì chuyện đầu đề tin tức trên báo, buổi trưa nhà họ Thẩm đã loạn thành như vậy, chẳng lẽ cháu không nên duy trì khoảng cách, không chế những hành vi đó của mình sao?” Giọng Thẩm Hải Băng trầm đi, hơi bất mãn với hành vi của cô.

Vì tin tức đầu đề trên báo đó, quan hệ giữa Tô Tình và Thẩm Trạch Hy đã hoàn toàn trở nên cứng nhắc, cũng sinh ra hiềm khích với Hoài Dương, bây giờ thật sự có thể dùng từ âm trầm để hình dung nhà họ Thẩm.

Mà cô, chẳng lẽ không nên áy náy, duy trì khoảng cách với người đàn ông đó sao?

Trời đã trễ vậy rồi, cô lại còn để người đàn ông đó đưa cô tới cửa tiểu khu, nếu lại để truyền thông chụp được, cô có biết sẽ viết khó nghe cỡ nào!

Mặt mũi nhà họ Thẩm, còn có mặt mũi anh trai, có thể xem như bị bôi đen ở thành phố S, muốn lau cũng lau không sạch.

Diệp Giai Nhi cười nhạt, nhìn Thẩm Hải Băng, giọng đầy lạnh lùng trào phúng, nhất châm thấy máu: “Cháu lại thật sự hơi tò mò, cô đứng ở lập trường gì để nói ra những lời này với cháu…”

Nghe vậy, sắc mặt Thẩm Hải Băng khẽ thay đổi, thân thể thoáng chốc cứng đờ, trong lòng đương nhiên rõ ràng, cô đang thầm ám chỉ điều gì.

“Hơn nữa, dù cháu lên giường với người đàn ông khác, cũng không thấy chồng cháu nhăn mày một cái, cô cần gì lo nhiều như vậy?” Diệp Giai Nhi lạnh nhạt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play