Chương 2097

Mộ Dĩnh Nhi ôm mặt, nhìn bà bằng ánh mắt khó tin rồi đau đớn hét lên: “Mẹ đánh con, mẹ mà đánh con ư? Con chỉ cần anh ấy thôi, trừ anh ấy ra con không cần ai cả! Con còn muốn Trần Diễm An biến mất, biến mất hẳn khỏi thế giới này!”

Cô ta cảm thấy không ai xứng với cô ta cả, trừ Quý Hướng Không ra thì không một người đàn ông nào xứng với cô ta hết!

“Con bị điên à?” Mẹ cô ta lại tát cô ta thêm lần nữa: “Do mẹ, do mẹ đã chiều hư con!”

Mộ Dĩnh Nhi hét lên. Cô ta như bị điên vậy, vung tay vứt hết đồ đạc trong phòng xuống sàn nhà.

Một loạt tiếng đùng đùng vang lên, sau đó mọi thứ vỡ vụn chỉ trong chớp mắt.

“Con phải đi, con phải đi! Con sẽ không về cái nhà này nữa đâu! Mẹ chờ, mẹ chờ mà xem, không lâu sau Trần Diễm An sẽ biến mất khỏi thế giới này, Quý Hướng Không sẽ cưới con. Đến khi con quay về thì con sẽ là vợ của Quý Hướng Không!”

Nói xong, cô ta tiện tay cầm chiếc túi bên cạnh rồi chạy ra ngoài, đi mà không hề quay đầu lại.

Cô phải đi, phải rời khỏi căn nhà này…

Chân mẹ cô ta bất tiện trong việc đi lại, tuy muốn kéo cô ta lại nhưng lực bất tòng tâm, thế nên chỉ đành trơ mắt nhìn cô ta đi mất.

Mộ Dĩnh Nhi kéo vali trong tay đi trên đường nhưng không có mục đích nào cả, cũng không biết đi đâu, thế là cô ta đến khách sạn.

Mấy ngày sau đó, trong lòng cô ta đầy bực bội, đáy lòng như đang có một ngọn lửa cháy hừng hực, dù có làm thế nào cũng không thể dập tắt nó được.



Không biết là vô tình hay hữu ý mà khách sạn cô ta ở cũng chính là khách sạn mà Trần Diễm An đang ở. Tất nhiên cô ta không chọn thuê phòng Tổng thống, mà chỉ thuê phòng thường thôi.

Thời gian còn lại không nhiều nên Trần Diễm An bắt đầu sắp xếp hành lí. Âu Dương Tư lười biếng gác chân lên dọc bàn trà, anh ta ôm Huyền Diệp trong lòng, mắt thì xem trận bóng rổ trên ti vi.

Âu Dương Tư yêu thích tất cả các trận bóng rổ của giải NBA, Quý Hướng Không cũng vậy, chắc đây là điểm giống nhau duy nhất của hai người.

Đang bận rộn thì chuông cửa vang lên, Trần Diễm An tới mở cửa. Người đứng bên ngoài là Quý Hướng Không, trong tay anh còn kéo theo va-ly nữa.

Cô còn chưa nói gì, nhưng Âu Dương Tư nhìn thấy bóng dáng Quý Hướng Không thông qua khe cửa mở thì đã nhíu chặt mày, sau đó không hề khách sáo nói: “Anh đến đây làm gì?”

“Hai người về nước Z đúng không? Tôi sẽ đi cùng.” Quý Hướng Không trả lời.

Trần Diễm An sửng sốt.

“Anh có nhầm lẫn gì không vậy? Là tôi và Nguyên Bảo về nước chứ có liên quan gì đến anh?” Âu Dương Tư cau mày lạnh lùng nói.

Quý Hướng Không không nói, nhân lúc Trần Diễm An đang sững sờ, anh kéo vali vòng qua người cô mà đi vào rồi nói: “Hôm nay anh sẽ ngủ sofa.”

Âu Dương Tư cảm thấy rất buồn cười, sao khi trước anh ta không biết tên đàn ông này mặt dày thế nhỉ!

Anh ta muốn đuổi Quý Hướng Không đi, nhưng Quý Hướng Không đã quyết tâm rồi, dù anh ta có nói gì đi nữa thì cũng không chịu rời khỏi căn phòng này nửa bước.

Đến tối, Trần Diễm An thấy hơi đói nên muốn đi ăn tối, theo sau lưng cô còn có Âu Dương Tư và cả Quý Hướng Không, nhìn như hai vệ sĩ vậy.

Để cho tiện ba người chọn ăn cơm ở nhà ăn của khách sạn, họ ngồi đối diện nhau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play