Chương 2092

Trần Diễm An nở nụ cười, nhưng trông nụ cười ấy không đẹp đẽ gì cả: “Tám ngày nữa tớ quay lại nước Z.”

“Sao gấp thế?” Diệp Giai Nhi rất ngạc nhiên: “Thế thành phố S này thì sao? Cậu còn về chứ?”

“Tớ không biết, có lẽ có, mà cũng có thể là không. Giờ mẹ tớ cũng định cư bên đó rồi, nên khả năng cao là không…” Cô nói từ từ.

“Quý Hướng Không thì sao? Có định tha thứ cho anh ta không? Sau khi đã trả qua nhiều chuyện như thế rồi?” Cô chăm chú nhìn Trần Diễm An và hỏi, hỏi rất nghiêm túc.

Trần Diễm An không nói mà chỉ bưng ly nước trên bàn lên uống cạn, sau đó lại im lặng.

Thấy thế Diệp Giai Nhi thở dài: “Thật ra trong lòng cậu vẫn còn cảm giác gì đó với Quý Hướng Không đúng không?”

“Sao giờ cậu lại đổi sang uống cà phê rồi? Con cậu vẫn đang trong giai đoạn bú sữa mẹ mà?” Trần Diễm An không trả lời vấn đề của cô mà lại hỏi câu này.

“Cậu có biết bây giờ cậu đang chuyển chủ đề không?” Diệp Giai Nhi chăm chú nhìn cô: “Cậu có biết kiểu tự dưng đổi chủ đề nó có ý nghĩa gì không?”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Lần này Trần Diễm An vẫn im lặng, cô gọi phục vụ cho mình thêm một ly nước rồi mím môi.



“Sao giờ lại không nói gì? Bị tớ đoán trúng tâm sự, cậu còn có ý với anh ấy đúng không? Diễm An à, tớ mong cậu nói thật với tớ chứ đừng có che giấu gì cả. Với quan hệ của hai ta ấy, tớ thấy với quan hệ của hai ta thì cậu không cần phải giấu gì tớ hết, cậu nói đúng không?”

Trần Diễm An cười: “Tớ biết rồi cô giáo Diệp à. Được rồi, bây giờ tớ nói thật cho cậu, cậu cũng biết trước đây tớ hận Quý Hướng Không thế nào mà, nên sau khi đi tớ chưa từng nghĩ đến việc tha thứ cho anh ấy.”

“Khi về nước tụi tớ gặp lại nhau, tớ vẫn có thể tỏ ra rất bình thản chứ không hề kích động, bởi tớ vốn dĩ là người như thế. Sau đó thì anh ấy chuyển hết cổ phần mà anh có trong tập đoàn Quý Thị cho tớ và Huyền Diệp.”

“Nói thật thì tớ hơi ngạc nhiên và bất ngờ, đúng là trong lòng có hơi chấn động, nhưng đó không đủ để đả động tớ, không đủ để khiến tớ hết hận anh ấy. Đó là công ty của anh ấy, có làm gì thì cũng là chuyện của anh ấy, tớ và Huyền Diệp lại không yêu cầu anh ấy bồi thường gì về việc ấy cả, tất cả đều là anh ấy tự nguyện, mà tự nguyện thì không liên quan đến tớ, nên tớ sẽ không đau lòng và cũng sẽ không thấy đáng thương.”

“Vì anh ấy có thể không cần đưa nó cho tớ mà. Chuyện thành ra như bây giờ là do anh ấy cả, anh ấy có làm thế nào trước mặt tớ đi nữa, muốn có ấn tượng tốt từ tớ thì tớ đều có thể coi như không thấy.”

“Nhưng sau cái lần anh ấy khóc trước mặt tớ thì tớ thấy trong lòng khó chịu lắm, nhất là sau khi anh ấy quỳ xuống, lòng tớ trở nên loạn lắm…”

Không biết phải dùng từ ngữ nào để miêu tả sự hỗn loạn trong lòng cô nữa, nhưng nói chung là cực kì hỗn loạn, khiến lối suy nghĩ của cô loạn lung ta lung tung hết cả lên.

Nghe thế Diệp Giai Nhi mỉm cười nói: “Từ những gì cậu vừa nói, tớ có thể thấy được tuy là cậu vẫn chưa chắc chắn được mình muốn gì, nhưng mà nỗi hận thù về anh ấy thì đang vơi dần, cảm giác dành cho anh ấy cũng khác trước rồi, nó đang thay đổi từ từ.”

Trần Diễm An ngầm thừa nhận câu nói này, bởi lời cô ấy nói đúng là rất có lý, và đó cũng là suy nghĩ chân thật nhất trong lòng cô.

“Thật ra nếu nghĩ thông rồi thì chuyện này ắt sẽ trở nên đơn giản thôi. Nghĩ chuyện của hai người các cậu bằng góc độ khác nhé, vì mâu thuẫn giữa mẹ chồng và con dâu ngày càng tăng nên vợ chồng coi nhau như kẻ thù, rồi mâu thuẫn giữa vợ chồng cũng nhiều dần, sau đó lựa chọn của anh ấy là tìm kiếm trụ cột tinh thần ở bên ngoài.”

“Cuộc hôn nhân của hai cậu kết thúc. Điều tốt duy nhất trong chuyện đó là anh ta không giấu gì cậu, cũng không coi cậu thành kẻ ngốc không biết gì hết.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play