Chương 2068

Tai nạn bất ngờ kéo đến này khiến cô hoàn toàn không hiểu đã xảy ra chuyện gì? Suy nghĩ vô cùng mơ hồ.

Dùng lý trí tỉnh táo cuối cùng chống đỡ, ánh mắt của Quý Hướng Không rơi lên phía trước, xe chở hàng đã đến gần trong gang tấc.

Cắn chặt răng, khởi động xe lần nữa, thế nhưng phần đầu xe chở hàng đã va chạm mạnh với xe của hai người, cơ thể cả hai lại bị đụng vào, rung lắc kịch liệt.

Móng tay Trần Diễm An c ắm vào da thịt mềm mại của lòng bàn tay, nhờ cơn đau khiến mình tỉnh táo hơn. Cô mở to mắt, ngực đập điên cuồng, sắc mặt trắng bệch.

Hai tay Quý Hướng Không dùng cả hai tay nắm lấy vô lăng, hết sức đánh về phía mình đang ngồi, cố gắng chạm vào mui xe.

Cú va chạm kịch liệt khiến xe rung lắc điên cuồng, ngay đến cả đầu xe cũng đã bị đụng thành một cái hố lõm xuống.

Ngay sau đó, cả người Quý Hướng Không bổ nhào vào Trần Diễm An, không lâu sau, cả hai đều ngất xỉu.

Trước khi hôn mê, trong mắt Trần Diễm An phản chiếu ngược gương mặt của Quý Hướng Không, máu tươi dọc theo trán chảy xuống, thấy mà giật mình…

Hiện trường tai nạn xe cũng va chạm không nhẹ, phần đầu hai chiếc xe đều bị móp, thậm chí đã sắp theo chiều hướng bẹp dí.



Đợi đến khi Trần Diễm An tỉnh lại lần nữa, trước mắt là bức tường trắng.



Rất trắng, trắng đến nỗi chói mắt khiến cô không thể mở mắt được, suy nghĩ cũng trống rỗng.

Hồi lâu sau, mới chậm rãi thu hồi.

Vụ tai nạn xe xảy ra trước khi hôn mê giống như một bộ phim đứt quãng hiện ra trong đầu cô, cả máu chảy ra trên trán, máu tươi, đỏ chói…

Rề rà ngồi dậy khỏi giường, con ngươi co rút, tay chống bên cạnh giường, đỡ cơ thể dậy, muốn xuống giường.

Y tá bên cạnh đang thay nước biển cho cô. Nhìn thấy cô xuống giường, lập tức chạy đến: “Cô Trần, cô không thể cử động, còn phải truyền nước biển.”

Trần Diễm An không để ý cô ta, hỏi: “Người đàn ông được đưa vào cùng tôi đâu rồi?”

“Vẫn đang ở trong phòng phẫu thuật.” Y tá trả lời: “Anh ta bị thương nặng hơn cô Trần. Vào lúc tai nạn xe xảy ra, có lẽ anh ta đã chịu mọi va chạm, cho nên…”

Không đợi y tá nói hết câu, Trần Diễm An đã đi ra ngoài. Sau khi hỏi được phòng cấp cứu từ y tá, cô đi qua đó.

Đèn trong phòng phẫu thuật vẫn còn sáng, đồng nghĩa với việc phẫu thuật vẫn chưa xong. Cô nghiêng người dựa lên tường, lồ ng ngực phập phồng lên xuống liên tục, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn vào phòng phẫu thuật.

Không đợi lâu lắm, khoảng hai mươi hai phút sau, bác sĩ điều trị chính đi ra, cởi khẩu trang xuống, phẫu thuật rất thành công, không nguy hiểm đến tính mạng.

Trần Diễm An lên tiếng, nói cảm ơn.

Cơ thể vẫn luôn dán chặt vào tường lập tức được thả lỏng, hô hấp bị đè nén cũng trở nên thông suốt hơn…

Nghĩ đến Âu Dương Tư, cô lại gọi điện thoại cho anh ta, không nói cho anh ta nghe tình hình thực tế, sợ anh ta lo lắng, nên phải nói dối.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play