Chương 2059

Trần Diễm An đang nói chuyện với Diệp Giai Nhi, thi thoảng cô sẽ đưa mắt nhìn ra cửa phòng khách sạn, không biết đang nhìn cái gì.

Sau vài lần, Diệp Giai Nhi phát hiện ra, cô ấy cười nhẹ rồi nói như vô ý: “Đang chờ Quý Hướng Không à?”

“Chờ anh ta? Sao tớ phải chờ anh ta? Tớ đang chờ Âu Dương Tư, anh ấy đang đi mua món bún qua cầu mà tớ thích nhất.” Trần Diễm An đáp.

“Thật ra đôi khi thói quen thật sự rất đáng sợ, ngày nào Quý Hướng Không cũng tới chỗ cậu đúng giờ, chắc là cậu đã quen rồi, hôm nay đột nhiên không tới, có phải cậu thấy hơi lạc lõng, không quen lắm không?”

“Không hề.” Trần Diễm An lắc đầu thẳng thắn, dứt khoát, cô kiên quyết khẳng định rằng mình đang chờ Âu Dương Tư.

Diệp Giai Nhi cười khẽ: “Chắc hôm nay Quý Hướng Không đi tìm việc rồi, bây giờ anh ta đang không có việc gì làm, lại không chịu nhận sự giúp đỡ của Hoài Dương và Trần Vu Nhất, một mình đi tìm khách hàng.”

Trần Diễm An uể oải nhún vai, cô thốt ra hai chữ: “Đáng đời!”

Diệp Giai Nhi lắc đầu không nói.

Trần Diễm An muốn thế nào, chắc chắn trong lòng đã nắm chắc, không cần cô ấy phải ở bên cạnh lải nhải làm gì.

Nhưng khi đi, Diệp Giai Nhi vẫn nói: “Diễm An, tớ đã suy nghĩ rất lâu, cảm thấy vẫn nên nói với cậu câu này.”



“Câu gì mà phải khách sáo thế?”

“Cậu biết đấy, ban đầu Trần Vu Nhất và Thân Nhã xảy ra chuyện đó, tớ chưa bao giờ nghĩ đến việc để họ quay lại với nhau.”

“Nhưng bây giờ cậu thì khác, có câu tục ngữ ngứa bảy năm, không có cuộc hôn nhân nào suôn sẻ cả, trên con đường hôn nhân sẽ luôn có nhiều sỏi nhỏ, gập ghềnh.”

“Quý Hướng Không sai, nhưng chưa tiếp xúc quá nhiều với Mộ Dĩnh Nhi, anh ta có cảm giác tốt về cô ấy cũng không giấu giếm cậu, nếu… Tớ nói là nếu cậu vẫn còn tình ý với anh ta… chi bằng nghĩ đến chuyện quay lại đi…”

Diệp Giai Nhi ra về, trong phòng chỉ còn lại một mình Tr ần Diễm An, cô bế Huyền Diệp mà suy nghĩ bay xa.

Những lời nói lạnh lùng của Quý Hướng Không với cô khi đó, cả những cuộc chiến tranh lạnh không khói thuốc súng kia vẫn còn in đậm trong tâm trí cô, đến giờ cũng không thể nào quên được…

Cô không thể quên được khi ấy mình mang cơm trưa tới, trên đường đi gặp tai nạn với tâm trạng gì, hay là tới công ty tìm anh cùng ăn cơm trưa, sau đó đổi lại là điều gì?

Buổi tối có người gõ cửa, cô ra mở, là Quý Hướng Không.

Anh mặc áo khoác gió, trong ngày lạnh giá thế này nhưng trên trán lại lấm tấm những giọt mồ hôi, nhìn thấy cô, anh nhếch đôi môi mỏng cười rạng rỡ, giơ tay: “Bún qua cầu.”

Trần Diễm An di chuyển ánh mắt, lồ ng ngực phập phồng, một tay cầm lấy.

Quý Hướng Không thấy thế, nụ cười trong mắt và trên đôi môi mỏng của anh càng trở nên quyến rũ.

Tuy nhiên, giây tiếp theo, Trần Diễm An đã ném thẳng bún qua cầu vào thùng rác trước mặt anh, giọng nói vô cùng lạnh lùng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play