Ba người phụ nữ trên bàn, chỉ có một mình Quý Hướng Không là đàn ông.

Quý Hướng Không vuốt cằm: “Tôi sẽ không vì mọi người là phụ nữ mà nương tay đâu nhé, thế nên mọi người phải chuẩn bị tâm lý cho tốt. Còn nữa nếu đã chơi thì khởi đầu cao chút, khởi điểm 9 triệu.”

Nghe vậy, Diệp Giai Nhi vội vàng xua tay: “Hay là mọi người chơi đi.”

Trần Diễm An kéo ống tay áo của cô bạn thân, đôi môi đỏ cong lên: “Sợ cái gì? Không phải chồng cậu ngồi ngay phía sau sao? Cậu không có tiền, nhưng anh ta thì có rất nhiều tiền đấy, đúng không, cậu cả Thẩm?”

Đôi môi mỏng của Thẩm Hoài Dương cong lên, bàn tay to lớn ấn vai cô, để cô ngồi xuống: “Đương nhiên.”

“Thấy chưa, chồng cậu đã lên tiếng rồi, cậu còn lo lắng cái gì?”

Nghe những tiếng chồng liên tiếp vang lên, mặt Diệp Giai Nhi hơi ửng đỏ, cô chưa bao giờ gọi anh như vậy.

Cũng chưa từng nghe được xưng hô thân mật như thế từ miệng người khác, thế nên khi nghe vậy cảm thấy tim đập có chút căng thẳng.

Ngược lại, bàn tay thon dài của Thẩm Hải Băng ở bên cạnh chợt nhéo chặt đùi, ánh mắt theo phản xạ có điều kiện nhìn về phía Thẩm Hoài Dương.

Thấy khuôn mặt tuấn tú của anh mang theo ý cười nhàn nhạt, ánh mắt dừng trên người Diệp Giai Nhi, đang dạy cô xếp bài.

Tô Tình ngồi ở sô pha, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía bàn mạt chược.

Quý Hướng Không ngay từ đầu đã mạnh miệng, tuyên bố lột sạch ba người không còn một mảnh.

Thẩm Hoài Dương hờ hững nhìn Quý Hướng Không, chỉ lạnh lùng buông ra một câu: “Yên tâm, cuối cùng sẽ để lại cho cậu cái quần lót…”



Kết quả, vận may của Quý Hướng Không chẳng ra sao, thua từ đầu tới cuối, ngay cả vốn cũng không thể thu về.

Trần Diễm An liếc nhìn anh ta: “Đáng đời!”

Thẩm Hải Băng chỉ khẽ cười, cô ta vẫn luôn ở giữa, không thua hẳn, người thua là Quý Hướng Không, người thắng là Diệp Giai Nhi.

Bài của Diệp Giai Nhi vẫn luôn ổn định, hơn nữa phía sau còn có quân sư, liên tục thắng tiền, đặt một đống bên cạnh.

Thẩm Hoài Dương ngồi phía sau Diệp Giai Nhi, hai tay duỗi về phía trước, động tác như ôm Diệp Giai Nhi vào lòng, khuôn mặt khẽ nghiêng, đôi môi mỏng hơi động, tiếng nói trầm thấp phả vào vai cô.

Trần Diễm An thấy vậy cực kỳ hài lòng, thân mật như vậy, xem ra quan hệ hai người này không tồi.

Thẩm Hải Băng bất giác nhìn về phía đó, nhưng không thể để ai phát hiện, trong lòng cô ta dâng lên cảm giác chua xót, toàn thân run rẩy.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, cô ta sợ bản thân sẽ phát điên lên mất, cảnh tượng như vậy quá chướng mắt.

Cô ta thầm nghĩ, cô ta cần phải đưa ra quyết định gì đó, cứ tiếp tục như vậy… Đánh bài một lúc thì dừng, Thẩm Hoài Dương đưa Quý Hướng Không đã thua sạch tiền lên tầng, hai người cần nói vài chuyện công việc.

Sắc mặt Thẩm Hải Băng âm trầm, không nhìn ra suy nghĩ gì, cũng đi lên lầu.

Trần Diễm An và Diệp Giai Nhi vẫn ngồi ở phòng khách nói chuyện phiếm. Nhớ tới Thân Nhã, Diệp Giai Nhi có chút lo lắng nói: “Tình hình của Thân Nhã thế nào rồi?”

“Còn thế nào nữa, thằng khốn Trần Vu Nhất kia tốt nhất đừng có tái phạm nữa. Nếu lại để bà đây bắt được, bà đây nhất định sẽ thiến nó!” Nhắc tới việc này, Trần Diễm An không chút e dè mở miệng mắng chửi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play