Chương 2007

Trần Vu Nhất liếm môi, hít thở sâu.

Còn về Quý Hướng Không, ngực anh không ngừng phập phồng lên xuống, ánh mắt sâu thẳm.

“Tôi không nghe nhầm đúng không…” Trần Vu Nhất nghĩ kỹ lại: “Hình như vừa nãy tôi nghe Trần Diễm An nói cô ấy sinh thường và bé con còn uống sữa mẹ.”

“Anh không nghe nhầm đâu, tôi quả thật cũng nghe thấy.” Quý Hướng Không mở miệng trả lời anh ta.

“Không, không đúng! Không phải trước kia anh nói Trần Diễm An bị vô sinh sao? Hai người đã đến bệnh viện ở thành phố B, thành phố H, nước K và thậm chí cả nước M để khám thử, nhưng kết quả đều giống nhau. Chuyện này rốt cuộc là sao?” Trần Vu Nhất cảm thấy rất hoang mang.

“Tôi cũng giống anh.” Quý Hướng Không uống nước: “Bây giờ trong đầu tôi tôi cũng tràn đầy những nghi ngờ.”

“Những lời cô ấy nói vừa rồi đã hoàn toàn chứng minh đứa bé kia không phải là con nuôi mà là do cô ấy sinh ra. Vậy câu hỏi đặt ra bây giờ là nó là con của anh hay là của người khác?”

Bàn tay to với khớp xương rõ ràng khẽ siết chặt chiếc cốc, Quý Hướng Không nhấp từng ngụm một.

“Được, được rồi, anh vẫn còn chưa khỏe hẳn, đừng uống nữa, mà thôi bỏ đi, anh nên đi điều tra thử xem, nhưng mà tôi nghĩ khả năng đứa bé là con của anh chỉ có hai mươi phần trăm thôi.” Trần Vu Nhất nói: “Tất nhiên, tám mươi phần trăm còn lại thuộc về người khác!”



Trở về phòng bệnh, Quý Hướng Không lập tức gọi cho cấp dưới bảo anh ta điều tra hành tung của Trần Diễm An sau khi cô ra nước ngoài, đương nhiên có cả đứa bé kia nữa.

Nghe xong cuộc trò chuyện đó, anh thật sự rất kinh ngạc, ngơ ngác như một pho tượng.



Lúc đầu, khi Trần Diễm An rời đi, hình như cô không có thai, nhưng mười tháng sau, đứa trẻ đã nằm trong tay cô.

Chẳng lẽ đứa bé thật sự là con của người khác?

Quý Hướng Không bỗng cảm thấy khó chịu, anh ngồi trên sô pha, lấy một điếu thuốc trong hộp thuốc ra rồi châm lửa.

Mộ Dĩnh Nhi bước vào liền ngửi thấy mùi thuốc lá, cô ta vội vàng chạy tới giật lấy điếu thuốc trong tay anh: “Tổng giám đốc, anh còn chưa khỏe hẳn, sao có thể hút thuốc được?”

Lúc này anh đang rất bực bội, còn bị người ta quấy rầy, tâm trạng đương nhiên rất không vui: “Ra ngoài!”

“Em có thể ra ngoài, nhưng Quý tổng không được hút thuốc.” Mộ Dĩnh Nhi đứng im không chịu rời đi.

“Biết rồi, không hút thuốc nữa…” Quý Hướng không bực bội xua tay, ném luôn gói thuốc vào thùng rác.

Ba tiếng sau, thư ký gọi tới, cũng coi như điều tra được một ít chuyện: “Đứa bé kia đúng là do cô Trần sinh ra, cậu bé được sinh ra ở nước A, bệnh viện có lưu lại hồ sơ chi tiết.”

Nghe đến đây, đầu ngón tay Quý Hướng không khẽ run, đứa bé thật sự là do cô sinh ra!

“Thế nhưng đứa bé nằm trong hộ khẩu của Âu Dương Tư, tôi nghĩ đứa bé kia có thể là con của anh Âu Dương đó.”

Yết hầu lăn lộn, trong lòng Quý Hướng Không tràn đầy những cảm xúc lẫn lội, anh quét sạch mọi thứ trên bàn trà xuống đất.

Anh cảm thấy ông trời như đang trêu đùa mình, khi đó anh và Trần Diễm An cầu mong có một đứa con, họ chạy vạy khắp các bệnh viện, nhưng đều không có hy vọng!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play