Anh nhấp một ngụm canh gà, thản nhiên nói với Quách Mỹ Ngọc: “Thì ra tài nấu ăn của Giai Nhi được truyền từ mẹ.”

Nghe vậy, Quách Mỹ Ngọc trợn tròn mắt: “Con ăn cơm Giai Nhi nấu rồi à?”

“Buổi tối con từ công ty về nhà cũng sẽ nhờ Giai Nhi nấu cho con bát mì, nhưng mà…” Thẩm Hoài Dương thoáng ngập ngừng, cười tủm tỉm nói tiếp: “Lúc nào tâm trạng không vui, cô ấy đều từ chối…”

“…” Hôm nay người này tới đây là cố ý đến bôi nhọ cô à?

Quả nhiên, Quách Mỹ Ngọc cau mày, quay sang khiển trách Diệp Giai Nhi thẳng thừng: “Sau này con còn dám kiêu ngạo như thế nữa thì biết tay mẹ!”

Diệp Đức Huy cũng không đồng ý: “Đúng đấy Giai Nhi, con nên uốn nắn lại tính tình một chút đi.”

Diệp Giai Nhi hơi tức giận trong lòng, vươn chân cố ý giẫm vào chân Thẩm Hoài Dương dưới gầm bàn.

Hứa Mẫn Nhu nhìn hai người tương tác với nhau, thở dài, sao cô ta không gặp được người đàn ông như vậy chứ?

Ăn cơm trưa xong rảnh rỗi không có việc gì làm, Hứa Mẫn Nhu hơi ngứa tay, lên tiếng đề nghị: “Đánh vài ván đi.”

Dù sao cũng rảnh, Diệp Giai Nhi bèn đồng ý.

Diệp Đức Huy, Quách Mỹ Ngọc, Hứa Mẫn Nhu và Diệp Giai Nhi ngồi quanh bàn mạt chược, Thẩm Hoài Dương ngồi phía sau cô, thân hình cao lớn lười biếng dựa vào ghế, nhìn cô chơi.

Vận may quả thật không tồi, Diệp Giai Nhi chưa thua ván nào.

Nhưng Hứa Mẫn Nhu không hài lòng, muốn hai người đổi chỗ, Thẩm Hoài Dương đánh, Diệp Giai Nhi xem.

Bất đắc dĩ, Diệp Giai Nhi đành phải đổi chỗ, ngồi bên cạnh Thẩm Hoài Dương.



Ban đầu, Thẩm Hoài Dương hoàn toàn không hiểu quy tắc chơi mạt chược, liên tục thua mấy ván, Diệp Giai Nhi ngồi đó, móc tiền đưa cho ba người kia.

Một lát sau, số tiền vừa thắng được đã chẳng còn lại bao nhiêu.

Cuối cùng không nhìn nổi nữa, Diệp Giai Nhi cúi người, hướng dẫn anh.

Sau mấy ván, Thẩm Hoài Dương hiểu ra quy tắc, thắng lại không ít số tiền vừa thua.

Diệp Giai Nhi ngồi bên cạnh anh, chỉ tươi cười đếm tiền, Hứa Mẫn Nhu nhìn mà nghiến răng nghiến lợi.

“Ù bài…”

Ngón tay thon dài xinh đẹp đẩy bài về phía trước, đôi môi mỏng của Thẩm Hoài Dương thốt ra hai chữ trầm ấm, trong mắt tràn đầy ý cười, có chút thích thú.

Hứa Mẫn Nhu ủ rũ mở túi tiền, Diệp Đức Huy không nhịn được mà khẽ ho vài tiếng, ông cũng thua khá nhiều.

Mà lúc này chợt vang lên tiếng đập cửa, Diệp Giai Nhi đi mở cửa, là nhóm bạn chơi mạt chược của Quách Mỹ Ngọc tới.

Quách Mỹ Ngọc lắc đầu xua tay, giọng nói đầy vẻ đắc ý và khoe khoang: “Tôi không chơi nữa, ngồi đau lưng lắm, mọi người chơi cùng con rể tôi đi.”

Nhóm bạn mạt chược hầu hết là phụ nữ trung niên, vừa nhìn thấy Thẩm Hoài Dương, ai nấy đều xuýt xoa ngưỡng mộ.

Quách Mỹ Ngọc tốt số thật đấy, con gái bà lại càng tốt số hơn, tìm đâu ra một cậu con rể đẹp trai vậy chứ?

Nhìn chằm chằm Thẩm Hoài Dương một lát mới ngồi xuống, một lần nữa xáo bài lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play