Nhưng mà việc đã đến nước này, rõ ràng không thể không đi tới nhận quần áo.

Diệp Giai Nhi nở nụ cười, khẽ đáp một tiếng, đi tới, nhận lấy quần áo, một áo lông thú, cộng với một váy da.

Cô nhấc nhấc trọng lượng áo khoác trong tay, hơi nhíu mày lại một chút, đây là áo lông thú thật hoàn toàn, giá cả chắc chắn sẽ không thấp.

Ngay trước mặt Tô Tình, tất nhiên không thể hỏi giá cả, cô chỉ khẽ cười nói: “Xin hỏi, tính tiền ở đâu?”

“Bên này, mời đi theo tôi.” Cô gái hướng dẫn mua hàng mỉm cười, đi ở phía trước dẫn đường.

Diệp Giai Nhi cầm quần áo đi theo phía sau, sau khi ra khỏi quầy chuyên bán quần áo, cô kéo ra xem nhãn hiệu, nhìn giá cả.

Áo khoác lông thú giá ba trăm triệu, váy ngắn giá sáu mươi triệu, hai loại tổng là ba trăm sáu mươi triệu, nhưng trong thẻ cũng chỉ có ba trăm triệu, còn là toàn bộ số tiền lương cô đi làm hai năm nay tiết kiệm được.

Mắt thấy sắp đi đến quầy tính tiền, cô bỗng cảm thấy rất đau đầu, không thể không thanh toán, nhưng lại không đủ tiền để thanh toán, vậy phải làm thế nào?

“Thưa cô, xin hỏi cô quét thẻ hay là trả tiền mặt?” cô gái hướng dẫn mua hàng vẫn lễ phép mỉm cười.

“…” Diệp Giai Nhi nhíu mày, không nói gì.

Còn trả tiền mặt, với dáng vẻ này của cô, ngay cả túi cũng không mang, có thể lấy đâu ra ba trăm sáu mươi triệu tiền mặt chứ?

Ngay khi cô còn đang bối rối, khó xử thì Thẩm Hoài Dương đi tới, ánh mắt lướt qua người cô, sau đó đưa thẻ ngân hàng cho cô gái hướng dẫn mua hàng: “Quét thẻ.”

“Vâng, tổng giám đốc.” cô gái hướng dẫn mua hàng nhận lấy thẻ.



Diệp Giai Nhi nhìn anh: “Sao anh lại tới đây?”

Anh liếc nhìn cô, nhíu mày: “Tôi không đến, em có cách trả tiền sao?”

Nghe vậy, cô mím môi, lặng im, không nói gì.

“Tổng giám đốc, mời anh ký tên.” Cô gái hướng dẫn mua hàng đưa hóa đơn tới.

Thẩm Hoài Dương đưa tay cầm bút lên, múa bút như rồng bay phượng múa mấy cái là đã ký xong tên, sau đó trầm giọng nói với cô: “Em đi qua trước…”

Diệp Giai Nhi đáp lời, nhìn thẳng anh, cầm quần áo đã được đóng gói kỹ càng, đi vào quầy chuyên kinh doanh quần áo.

“Thanh toán rồi hả?” Tô Tình đang ngồi ở trên ghế sô pha uống nước, nghe thấy tiếng bước chân thì ngẩng đầu lên.

“Đã thanh toán rồi ạ, mẹ còn muốn mua gì không?” Diệp Giai Nhi cười gượng.

May mà, Tô Tình không có ý định tiếp tục đi dạo nữa, lắc đầu: “Những thứ cần mua đã mua rồi, quay về nhà họ Thẩm thôi.”

Hai người còn đang nói thì Thẩm Hoài Dương sải bước đi tới, Tô Tình cười: “Hoài Dương, con đã đi đâu thế?”

“Nhà vệ sinh…” Anh vẻ mặt hờ hững, môi mỏng khẽ động.

Diệp Giai Nhi hơi nghiêng đầu, liếc mắt nhìn gương mặt tuấn tú của anh, nhưng không ngờ, lại chạm phải đôi mắt đen nhánh sâu thẳm của anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play