Chương 1793

Quý Hướng Không gật đầu: “Được, anh biết rồi, chuyện này là lỗi của mẹ, anh sẽ tìm mẹ để nói chuyện.”

“Mẹ không sai, nhà hàng là của mẹ, muốn để ai quản lý và phối nguyên liệu là quyền tự do của mẹ.”

“Thái độ của em rất tùy ý, anh không cần nói những lời bảo vệ hoặc nói tốt về em, chỉ cần chuyển y nguyên những lời em vừa nói, xem suy nghĩ thật sự ở trong lòng của mẹ.”

Trần Diễm An tháo mặt nạ xuống, rất thản nhiên nói.

Nhưng trong đáy mắt cô chứa một ý tứ rất thâm thúy, rất sâu, rất u ám.

Đối với chuyện ở nhà hàng, cô quả thật không có quá nhiều tâm tư, không muốn làm tiếp.

Nhưng nếu như để Tưởng Mộng Khiết đi đến nhà hàng làm, cô đồng ý cũng không vui vẻ.

Cô không đi, đương nhiên cũng không để cho Tưởng Mộng Khiết đi, cô hẹp hòi, cũng không phải là người cam chịu bị khi dễ.

Lúc nãy cô nói những lời kia là cố ý nói cho Quý Hướng Không nghe, cô chỉ nói như vậy, nhưng chắc chắn Quý Hướng Không sẽ bảo Giang Uyển Đình để cô làm, điều này không cần phải hoài nghi.

Cô không muốn làm là một chuyện, nhưng ngăn cản Tưởng Mộng Khiết lại là chuyện khác.

“Được rồi, ngủ đi, tối nay ôm nhau ngủ.” Quý Hướng Không nói, trong lúc nói chuyện, cánh tay dài của anh ta vươn ra, ôm cô vào lòng, cằm để lên cái cổ trắng nõn, mịn màng của cô, hai người ngủ say.

Một đêm không mộng mị, còn được xem như ngủ rất ngon và yên bình.

….



Sáng sớm ngày hôm sau, rất sớm, Quý Hướng Không đã đi tìm Giang Uyển Đình, nói chuyện tối hôm qua mà Trần Diễm An đã nói.

Suy nghĩ một lúc, Giang Uyển Đình cảm thấy, từ đầu đến cuối Tưởng Mộng Khiết vẫn là người ngoài.

Cho dù bất mãn với Trần Diễm An, nhưng vẫn để cô đến.

Hơn nữa, tính cách của Trần Diễm An bà ta cũng hiểu một chút.

Nếu như lúc này nói ra để Tưởng Mộng Khiết đi đến nhà hàng, vậy thì từ sau đừng nghĩ đến chuyện bảo Trần Diễm An bước một bước vào nhà hàng.

Sau khi cân nhắc một lúc lâu, Giang Uyển Đình buột miệng: “Để Trần Diễm An đi đi, dù sao cô ta cũng được xem như một nửa là người của nhà họ Quý.”

Quý Hướng Không gật đầu: “Biết rồi, lát nữa con sẽ nói với cô ấy.”

Nghĩ cái gì, Giang Uyển Đình lại nói: “Tối nay mẹ tổ chức một bữa tiệc cho Văn Văn, đến lúc đó hai đứa về sớm một chút.”

Ăn sáng xong, hai người chia nhau đi làm việc, Trần Diễm An đi đến nhà hàng, Quý Hướng Không lái xe đưa cô đi.

Nếu như hôm qua Tưởng Mộng Khiết không đi đến nhà hàng, cô vẫn tràn đầy hăng hái, mặc dù không quá hứng thú, nhưng cũng cố gắng hết sức để làm.

Sau khi nhìn thấy Tưởng Mộng Khiết ở đây, xem như đã để lại một tâm bệnh, luôn cảm thấy mình chính là lốp dự phòng của Giang Uyển Đình, cảm giác này rất khó chịu, cô càng chán ghét và bài xích.

Lại nghĩ đến những lời mà Quý Hướng Không đã nói với cô lúc sáng nay, đôi lông mày thanh tú của Trần Diễm An cau lại.

Haha, muốn tổ chức một bữa tiệc cho đứa bé mà Tưởng Mộng Khiết đưa về, hơn nữa còn muốn tổ chức ở nhà họ Quý…

Cái tát này có thể nói là đánh mạnh lên mặt Trần Diễm An cô!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play