Chương 1753

Giáo sư tới kiểm tra.

Trước cửa phòng bệnh, trán Tô Chính Kiêu lấm tấm mồ hôi, chỉ sợ sẽ truyền ra tin xấu.

Thật lâu sau, cửa phòng bệnh được đẩy ra, giáo sư đi ra ngoài, nói: “Hình ảnh kiểm tra cho thấy tế bào ung thư trong cơ thể cô ấy đã được khống chế, những vẫn còn tồn tại.”

Giáo sư vừa dứt lời, chỉ nghe “bộp” một tiếng, Tô Chính Kiêu ngã khụy trên đất.

Khoảng thời gian này anh đều tập trung tinh thần cao độ, dùng mạng của mình kiên trì chống đỡ.

Đợi đến khi tỉnh lại anh đã thấy Đường Tiểu Nhiên bên cạnh.

Vừa nhìn thấy cô, mắt Tô Chính Kiêu liền đỏ lên, anh lập tức ôm cô vào lòng.

Giáo sư nói: “Sau này không được lơ là, vẫn phải ở bệnh viện quan sát, không ai biết ung thư có tái phát nữa hay không, phải xem có thể kiên trì bao lâu đã.”



Đường Tiểu Nhiên cười khẽ: “Dù có sống được bao lâu tôi cũng đã rất hài lòng rồi, có thể ở bên cạnh họ bao lâu thì ở bấy lâu.”

Trước đây cô từng thấy những bệnh nhân chống lại căn bệnh ung thư thành công có thể sống được hai mươi năm, có vài người còn sống được mấy chục năm.

Lúc này ánh mặt trời chói lòa xinh đẹp, đông lạnh ra đi thì xuân ấm sẽ đến mà, không phải sao?

Dù là một năm hay hai năm, cô đều rất vừa lòng.

Tô Chính Kiêu ôm chặt cô.

Anh có lòng tin cô sẽ được chữa khỏi hẳn, dù trước mắt đã tạm thời khống chế được, nhưng anh vẫn sẽ không tiếc tất cả để đoàn đội tiếp tục nghiên cứu, chuẩn bị tốt mọi thứ.

Tiền, anh không thiếu.

Thứ anh muốn chỉ có người anh yêu.

“Tốt quá rồi!”

Anh ôm chặt cơ thể gầy yếu của cô, để hai cơ thể dán chặt vào nhau.

Sau đó tiếp tục hôn sâu, quấn quít đầu lưỡi cô.



Giờ khắc này, không ai để ý ánh mắt và dị nghị xung quanh nữa.

Trong mắt chỉ có lẫn nhau, khát vọng ấm áp và ngọt ngào của người kia.

Thân Nhã cũng rúc vào lòng Hoắc Đình Phong, cô cười khẽ, đâu đâu cũng ngập tràn hạnh phúc.

Nhưng Cảnh Hiên nghịch ngợm lại đứng dậy, lạch bạch chạy tới trước mặt cục cưng nhỏ, bịt mắt cục cưng lại: “Trẻ nhỏ chớ nhìn, trẻ nhỏ chớ nhìn, ba háo sắc ghê!”

Nói thì nói thế nhưng mắt cậu bé vẫn xoay tròn liên hồi, sau đó cười khanh khách, nhỏ giọng nói với cục cưng nhỏ: “Sau này anh có ba mẹ rồi, hạnh phúc quá!”

Cái ôm thâm tình, như đã có được cả thế giới.

Nụ hôn cháy bỏng như thể cả thế giới chỉ còn lại hai người.

Giờ khắc này, thời gian tĩnh lặng, tình cảm dạt dào, Tô Chính Kiêu ôm Đường Tiểu Nhiên, anh vẫy tay với Cảnh Hiên ngoài cửa sổ, Cảnh Hiên phấn khởi đáp lại.

Ánh mặt trời sau trưa dần chếch đi, càng ngày càng nóng bỏng, cũng như tình cảm lúc này mới lên men, chỉ có nồng cháy hơn chứ không kém. Đây là hạnh phúc của họ…

Có lẽ những đau khổ trước kia đều là thử thách dành cho họ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play