Chương 1733

“Cô Đường, tôi cũng có vài lời cần phải nói với cô.”

Thân Nhã cũng nói thêm:

“Tô Chính Kiêu là một kẻ đáng thương, cái này tạm thời không nhắc đến. Nếu hôm nay cô đã đính hôn với người khác thì cần gì phải quan tâm anh ta đã đi đâu? Từ nay về sau giữa hai người đã không còn liên quan gì đến nhau nữa, cô cũng không nên biết nhiều như thế làm gì. Những gì anh ta để lại cho hai mẹ con cô, cứ nhận lấy rồi sống cho tốt.”

Có thể nói Thân Nhã là một người thích bao che khuyết điểm.

Bây giờ đối với cô, Tô Chính Kiêu là một kẻ đáng thương.

Cũng bởi vì anh đã từng chịu đựng quá nhiều đau thương mất mát, trong lòng cô không khỏi hướng về phía anh.

Còn về Đường Tiểu Nhiên, trước kia Thân Nhã thật sự rất thích cô ấy.

Cũng bởi vì Đường Tiểu Nhiên và mình rất giống nhau, nhưng từ khi biết Tô Chính Kiêu đã làm nhiều việc vì cô ấy như vậy, thậm chí còn hy sinh cả tính mạng của mình cho cô ấy mà cuối cùng cô ấy vẫn lựa chọn làm ra chuyện như vậy. Sâu trong thân tâm cô xuất hiện một cảm giác khó nói thành lời.

Đương nhiên đây là chuyện riêng của hai người họ.

Cô không thể xen chân vào chuyện của hai người bọn họ, và đây cũng chỉ là cảm giác của riêng cô.

Thế nhưng Đường Tiểu Nhiên chỉ cố chấp hỏi một vấn đề: “Anh ấy không thể không nói cho hai người biết được!”

“Ngay cả bản thân anh ta còn chẳng biết mình phải đi đâu thì nói với chúng tôi kiểu gì?” Thân Nhã lạnh nhạt hỏi lại.



Nghe đến đây, Đường Tiểu Nhiên không hỏi gì thêm nữa, nhưng trái tim lại không ngừng đập mạnh.

Cuối cùng cũng không có được câu trả lời, cô đành phải đưa Cảnh Hiên về nhà, Lưu Canh Hoằng vẫn luôn ngồi đợi.

Cảnh Hiên là một đứa bé hiếu thuận hiểu chuyện, lại vô cùng lễ phép. Thế nhưng tối hôm nay lại rất khác thường, trừng Lưu Canh Hoằng đến đỏ mắt.

Sau đấy, cơ thể nhỏ bé không ngừng uốn éo đẩy anh ta ra, xông thẳng vào phòng không thèm quay đầu lại, đóng sầm cửa chẳng nói năng gì!

Dù cậu bé vẫn còn nhỏ, nhưng có những lời nói cậu bé vẫn nghe hiểu được.

Cậu nhóc biết ba đã đi rồi, đi tới một nơi rất xa, không cần cậu bé và mẹ nữa!

Lúc mẹ và chú Hoằng chưa đính hôn, ba vẫn thường hay đến đón cậu tan học.

Đến đêm, hai ba con sẽ ngủ chung với nhau, nhưng bây giờ ba đã không cần cậu nữa, tất cả là do chú Lưu gây nên!

Cậu bé nằm lì ở trên giường, hai hàng nước mắt lặng lẽ tuôn rơi, ướt nhẹp cả ga giường bên dưới.

Cậu bé rất nhớ ba, thật sự rất nhớ…

Lưu Canh Hoằng ngạc nhiên nhìn bóng dáng nhỏ bé lao đi như tên lửa, mở miệng hỏi Đường Tiểu Nhiên: “Cảnh Hiên làm sao vậy?”

“Tâm trạng thằng bé không được tốt, đang giận dỗi. Chúng ta xuống cửa hàng thức ăn nhanh dưới lầu ngồi đi.” Đường Tiểu Nhiên nói.

Hai người một trước một sau đi đến tiệm ăn nhanh ở dưới lầu, ngồi đối diện nhau, gọi một cốc đồ uống nóng.

Tối hôm nay Đường Tiểu Nhiên rất im lặng, không nói một lời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play