Chương 1714

Hơn nữa không được rút dao ra, nếu không anh còn chưa đến bệnh viện đã chảy máu mất mạng!

Sau đó, Hoắc Đình Phong bế Đường Tiểu Nhiên đang ngồi dưới đất lên, bước từng bước vững vàng vào trong xe.

“Cảm ơn.”

Do đánh nhau đau đớn nên Đường Tiểu Nhiên nhíu chặt mày, giọng nói cũng yếu ớt.

Trước kia Hoắc Đình Phong cho cô cảm giác anh cực kỳ tôn quý, không thể khinh thường hay gần gũi, nhưng lúc này lại khiến người ta có cảm giác khác lạ.

“Tốt nhất bây giờ đừng nói gì hết, nếu không sẽ chảy nhiều máu hơn…”

Hoắc Đình Phong nghe vậy bèn cụp mắt xuống, nhìn vào mặt cô: “Cô và Chính Kiêu đến bệnh viện trước đi, tôi sẽ tới sau…”

Đường Tiểu Nhiên gật đầu, đôi mày nhíu chặt vẫn chưa từng giãn ra: “Anh ấy… anh ấy… có sao không?”

“Có thể có cũng có thể không, nhưng cả tôi và cô đều hy vọng cậu ấy bình yên vô sự!”

Hoắc Đình Phong trả lời.

Xe rời đi, Hoắc Đình Phong xoay người quay lại nhà xưởng bỏ hoang.

Đám người kia đã bị bắt lại, lúc này đang quỳ trên mặt đất.

Người bên cạnh thấy thế bèn đặt một chiếc ghế sau lưng anh, Hoắc Đình Phong ngồi xuống, gương mặt dửng dưng lộ vẻ lạnh lùng, bờ môi mỏng thốt ra một chữ: “Đánh!”



Tiếng k3u rên bống chốc vang vọng tứ phía.

Hoắc Đình Phong cứ như một khác giả, ngồi nhàn nhã lạnh nhạt ở chỗ đó.

Tuy lúc này đang ở trong hoàn cảnh như vậy nhưng vẫn không làm rối loạn nét ưu nhã của anh, đã vậy trên áo vest của anh còn dính phải máu của Đường Tiểu Nhiên.

Không biết đánh bao lâu, đám người trên mặt đất thở hổn hển, mặt mũi bị đánh sưng húp, toàn thân đau đớn không cách nào động đậy, mất gần nửa cái mạng.

“Làm ra chuyện không nên làm thì kiểu gì cũng phải trả giá đắt. Nhưng tới bây giờ tôi vẫn cảm thấy cái giá mà các người đã trả vẫn chưa đủ, tiếp tục! Không thấy máu thì không được ngừng tay!”

Lời nói khát máu đến thế được thốt ra từ miệng anh càng lộ vẻ nguy hiểm hơn.

Không thấy máu thì không được ngừng tay!

Cánh tay của bác sĩ trung niên đã bị chặt đứt, nhìn người đàn ông nho nhã và cao quý trước mắt, không ngờ anh lại là người tàn nhẫn như thế!

Hoắc Đình Phong đứng dậy đi tới trước mặt ông ta, cúi cơ thể cao lớn xuống, con dao chuyển động giữa các ngón tay của anh, phác họa ra một vòng cung: “Là do ông chủ đạo sao?”

Gã bác sĩ lùi về sau, hoảng sợ tột độ.

“Kỹ thuật dùng dao rất chính xác đấy. Có lên có xuống lại gọn gàng, thi thể đó được cắt vô cùng hoàn mỹ. Nói thật, tôi rất tán thưởng.”

Bờ môi mỏng của Hoắc Đình Phong tiếp tục mấp máy, chậm rãi nói từng câu từng chữ.

Nhưng gã bác sĩ lại cảm thấy hoảng sợ tột độ với những lời khen ngợi ấy. Lỗ chân lông toàn thân dựng đứng hết lên, thậm chí mồ hôi lạnh càng tuôn ra nhiều hơn.

“Thế nên nếu dùng kỹ thuật này tự cắt chính mình, chắc cảm giác sẽ càng thêm đặc sắc. Tôi luôn thích những thứ có tính khiêu chiến, có lẽ ông cũng thế.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play