Cô về đến phòng, Thẩm Hoài Dương vẫn chưa lên tầng, hình như còn ở phòng khách nói chuyện với Tô Tình.

Cô đi đến bên giường, cầm lấy chăn trên giường, tay còn lại kẹp cái gối dựa, đặt ở trên ghế sô pha, trải cẩn thận.

Thẩm Hoài Dương đẩy cửa phòng ra, vừa bước vào đã nhìn thấy cảnh này, anh nhíu mày lại, đi tới, kéo cánh tay cô, giọng nặng nề: “Ngủ trên giường…”

Nghe vậy, Diệp Giai Nhi chợt cảm thấy buồn cười, hờ hững: “Ngay cả ngủ chỗ nào, chồng đây cũng muốn quản sao?”

Ấn đường của anh giật giật, môi mỏng nhếch lên, híp mắt nhìn cô chằm chằm.

“Ngủ trên giường thì ngủ trên giường đi, ngủ trên giường sẽ cảm thấy thoải mái hơn, không có gì không tốt.”

Anh vừa nói, vừa cầm gối và chăn cô đã trải xong quay về trên giường, vẻ mặt vẫn luôn lạnh nhạt, cảm xúc không hề thay đổi.

Khi cô trải giường chiếu, Thẩm Hoài Dương đi phòng tắm, cô trải xong giường thì anh cũng tắm rửa xong, quấn khăn tắm đi ra.

Diệp Giai Nhi không nói gì, cũng không ngẩng đầu, sượt qua người anh, đóng cửa phòng tắm lại.

Bóng dáng mảnh mai vẫn như thường ngày, nhưng lại toát lên vẻ xa cách khó nói, Thẩm Hoài Dương cảm thấy bực bội, hơi híp mắt lại.

Dòng nước ấm áp chạy dọc cơ thể, khiến cô cảm thấy dễ chịu, thoải mái, cơ thể thả lỏng hơi nhắm mắt lại.

Cô cứ như vậy nằm trong bồn tắm, quên hết những chuyện phiền lòng đi, không nghĩ nữa, cũng không quan tâm, hoàn toàn thả lỏng, lẳng lặng nằm ở đó.



Cô nằm một mạch đúng ba mươi phút, chỉ thiếu một chút nữa là sẽ ngủ mất.

Tắm rửa xong, Diệp Giai Nhi đi ra, mà anh vẫn chưa ngủ, cơ thể tráng kiện tựa ở đầu giường, chăn đắp đến giữa eo, trên tay cầm một quyển tạp chí, tùy ý lật qua lật lại.

Diệp Giai Nhi đảo mắt qua người anh, rồi vẻ mặt bình tĩnh ngồi trước bàn trang điểm, bắt đầu tẩy trang.

Thời tiết mùa đông quá hanh khô, mấy ngày nay, mặt nẻ đến mức da hơi tróc ra.

Nghe được tiếng bước chân, tạp chí trong tay Thẩm Hoài Dương trượt xuống, ánh mắt như có như không đảo qua bóng dáng cùng hành động của cô.

Sau khi tẩy trang sạch sẽ, cô đưa tay cầm lấy lọ kem dưỡng da, nhưng hình như kem dưỡng da đã sử dụng hết rồi, cô dùng tay gõ gõ thân lọ lúc lâu mà cũng không có chút nào chảy ra.

Diệp Giai Nhi đành từ bỏ, để lọ rỗng sang một bên, sau đó vén chăn lên, mặc nguyên áo nằm vào, nhắm mắt lại, trực tiếp chìm vào giấc ngủ.

Suốt cả quá trình, cô động tác gọn gàng, không hề liếc mắt nhìn anh một cái.

Hai chữ ngủ ngon đã đến bên miệng đành phải nuốt lại, trên gương mặt đẹp trai của Thẩm Hoài Dương có vẻ cứng ngắc và xấu hổ.

Đặt cuốn tạp chí trong tay sang một bên, bàn tay anh hơi nóng nảy xoa xoa lông mày, rồi cúi người, tắt đèn ngủ đi, gian phòng lập tức rơi vào bóng tối.

Sau khi nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng hít thở nhẹ nhàng đều đặn của phụ nữ, Thẩm Hoài Dương mới nhắm mắt lại.

Lúc lâu sau, Diệp Giai Nhi từ từ mở mắt ra, nghiêng người, quay lưng về phía anh, cơ thể cố gắng áp sát vào cạnh giường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play