Chương 1703

Nghe thế, Tô Chính Kiêu không nói không rằng đưa Cảnh Hiên lên xe.

Sau đó phóng thẳng đến công ty.

Công ty đã chẳng còn ai nữa, đều đã tan ca hết rồi.

Đối với những lời Lưu Canh Hoằng nói, anh không tin, rồi lại đổi hướng lái sang nhà Lưu Canh Hoằng.

Lưu Canh Hoằng đang tắm, nghe thấy tiếng chuông cửa bèn khoác áo tắm đi mở cửa.

Kết quả, Tô Chính Kiêu nhìn cách ăn mặc của anh ta, lập tức hai mắt hừng hực, đấm cho anh ta một cái.

Bị đánh một cú đau đớn như thế, Lưu Canh Hoằng dựa vào cánh cửa đằng sau lưng, chỉ cảm thấy khí huyết trong hơi thở vẫn hừng hực.

Tô Chính Kiêu lại đẩy anh ta ra, không hề khách sáo bước thẳng vào nhà.

Phòng ngủ, phòng tắm, nhà vệ sinh, nhà bếp, càn quét từ nơi này đến nơi khác.



Nếu anh tìm thấy Đường Tiểu Nhiên trong phòng ngủ thì gã đàn ông chết tiệt này nhất định sẽ chết dưới tay anh!

Cảnh Hiên như cái đuôi nhỏ đi theo đằng sau anh, nhìn ráo rác khắp nơi.

Kết quả, không thu hoạch được gì hết!

Lưu Canh Hoằng nhìn Tô Chính Kiêu với ánh mắt khó hiểu: “Anh Tô, anh có thể giải thích hành động bây giờ của anh không?”

“Cô ấy đâu rồi?”

Không tìm thấy người, cơn giận ngút trời của Tô Chính Kiêu cũng tan bớt phần nào.

“Cô ấy không có ở chỗ tôi, lúc tối tôi đưa mẹ tôi ra sân bay, cô ấy tự bắt xe rời đi.” Lưu Canh Hoằng giải thích.

Tô Chính Kiêu lại nhìn anh ta với ánh mắt đầy thâm sâu:

“Anh có biết dạo gần đây cô ấy thân thiết với đồng nghiệp nào trong công ty không? Đến bây giờ cô ấy vẫn chưa về chung cư.”

Lưu Canh Hoằng nhìn dáng vẻ sốt ruột của anh, trong lòng cũng hơi lo lắng.

Cũng không để bụng sự kích động ban nãy của anh, cầm điện thoại lên gọi.



Anh gọi hết cho tất cả đồng nghiệp nữ rồi, nhưng họ đều bảo không thấy cô, không ở cùng cô.

Tô Chính Kiêu lại càng chau mày chặt hơn, anh không cảm ơn, lập tức vội vã dắt Cảnh Hiên xông ra ngoài.

Đóng cửa lại, Lưu Canh Hoằng chẹp miệng rồi nói một câu: “Thật đúng là tùy tiện ngang ngược…”

Nhưng mà, đối với những người như này, anh ta lại không hề thấy ghét.

Tất cả mọi tâm sự đều lộ rõ lên trên mặt.

Không có tâm kế, cũng không có âm mưu quỷ kế gì.

Càng không cần lo là họ sẽ đâm sau lưng bạn một nhát.

Cảnh Hiên đi ở đằng sau, ngẩng đầu nhìn anh: “Ba ơi, bây giờ mình phải làm sao đây?”

“Bây giờ gần 11 giờ rồi, có lẽ mẹ con có việc nên đi đâu đó, hoặc cũng có thể tới siêu thị, mình đợi đến 1 giờ trước. Nếu như 1 giờ sáng mà mẹ còn chưa về thì ba tự đi tìm.”

Tô Chính Kiêu nhanh chóng ra quyết định, anh quả quyết lạ thường.

Cảnh Hiên muốn đợi cùng anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play