Chương 1694

Thật đúng như cái câu trên mạng người ta bảo, không sợ đối thủ mạnh như hổ, chỉ sợ đồng đội ngu như heo!

Tô Chính Kiêu lấy một miếng khăn giấy lau chiếc miệng nhỏ nhắn dính đầy dầu của cậu, chân mày anh chau lại: “Tối rồi đừng ăn những đồ dầu mỡ thế nữa, bảo chú Lưu đi mua tô cháo cho con đi.”

Cảnh Hiên gật đầu, dọn dẹp hộp đựng pizza, chạy ra khỏi phòng bệnh đi tìm chú Lưu.

Đường Tiểu Nhiên không ngủ. Cô đang nghĩ đến những lời Cảnh Hiên nói ban nãy, trong lòng cô cũng thấy khó chịu theo, dần dần quấn chặt vào nhau.

Từ nhỏ Tô Chính Kiêu đã mất đi ba mẹ. Sau khi anh lập gia đình thì ông nội cũng rời khỏi anh, ngay cả cô em gái duy nhất cũng mất rồi. Cả nhà họ Tô cũng chỉ còn lại anh mà thôi!

Bình thường thì cũng không cảm nhận được gì nhiều, nhưng bây giờ nằm trên giường bệnh, nhìn phòng bệnh vắng lạnh đó, có phải anh cũng đang nhớ về những người thân của mình ở nhà họ Tô không?

Cô là trẻ mồ côi, từ nhỏ đã hiểu được nỗi cô đơn đau khổ này, tưởng tượng đến cảnh ngộ của anh, cô cũng thấy đồng cảm.

Mấy đêm mà Hoài Giang mới mất, cô thấy anh đêm nào cũng ngồi ở phòng khách nhà họ Tô, mỗi lần như thế là ngồi ở đó cả đêm!

Linh cữu của Hoài Giang cũng là do anh trông chừng, anh trông liên tục hai đêm, không chợp mắt tí nào. Đó là người thân cuối cùng của anh, cũng đã rời xa anh mãi rồi.

Cảnh Hiên còn nhỏ thế, sao có thể để một mình cậu ở trong bệnh viện chứ?

Vừa hay, nhân lúc hôm nay không có phản ứng gì, đến đó với Cảnh Hiên một đêm vậy.

Cô đứng dậy, lấy chiếc áo khoác rồi bước ra khỏi chung cư.



Khi Cảnh Hiên ở dưới lầu bệnh viện thì thấy Đường Tiểu Nhiên đến, cậu vừa kinh ngạc vừa bất ngờ chạy qua đó: “Mẹ ơi, sao mẹ đến đây thế?”

“Muộn thế rồi, con làm gì ở đây thế?”

Sắc mặt Đường Tiểu Nhiên vô cùng nghiêm túc, xung quanh đó xe cộ qua lại, chỉ một mình cậu đứng ở trước cửa bệnh viện.

Hai mắt Cảnh Hiên chớp chớp, rồi bảo: “Con sợ ba đói nên đang mua cháo cho ba!”

Đường Tiểu Nhiên nhẹ nhàng thở dài một tiếng, bảo: “Mẹ đi mua cho, con mau về phòng bệnh đi.”

May là cô đến đây kịp lúc, nếu không, một đứa nhỏ còn nhỏ tuổi thế còn phải chạy đi chạy lại.

Cảnh Hiên gật đầu, chạy về hướng bệnh viện. Về đến phòng bệnh rồi thì nói lại mọi chuyện cho Tô Chính Kiêu biết.

Tô Chính Kiêu gọi điện cho chú Lưu, sau đó cất ly rượu đi, dọn dẹp đống rác thức ăn mà Cảnh Hiên đã ăn rồi ném chai rượu vang ra ngoài phòng bệnh.

Anh dùng tay làm rối tóc mình, sau đó lại chà kéo đồng phục bệnh nhân của mình, khiến chiếc áo đầy nếp nhăn.

Sau đó anh liền nằm lên giường, trông rối bời yếu ớt vô cùng…

Cảnh Hiên mắt chữ A, mồm chữ O, miệng cậu há to đến nỗi có thể nhét được cả một quả trứng. Ba lợi hại quá!

Tô Chính Kiêu lại ngửi thử, mùi pizza trong phòng vẫn chưa phai.

Anh liền mở hết cửa sổ ra cho thoáng khí, làm phai mùi thức ăn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play