Chương 1676

Tô Chính Kiêu vứt lại một câu, sau đó đi ra ngoài xe.

Những dụng cụ nướng thịt này đều mới tinh, chưa được sử dụng qua bao giờ.

Anh nhớ hình như trợ lý Lưu có để sách hướng dẫn sử dụng lên xe.

Thấy thế, Cảnh Hiên cũng hấp tấp chạy theo, nhìn thử xem ba mình đang lục tung xe tìm đồ gì.

Cả cái cốp sau đều bị Tô Chính Kiêu lật ngược lên trời rồi nhưng vẫn không tìm được cuốn sách hướng dẫn.

Dưới cái nhìn chằm chằm của thằng con trai quý tử nhà mình, anh mím chặt môi, cau có gọi điện thoại cho trợ lý Lưu, vẻ mặt như ăn phải thuốc súng: “Sách hướng dẫn sử dụng dụng cụ nướng đâu? Chú không để vào trong này luôn sao?”

Chú Lưu nghe điện thoại xong âm thầm than không xong rồi, dáng vẻ mất bò mới lo làm chuồng, cuống quýt nói: “Tổng giám đốc à, Tiểu Trương cũng đang ở đây, để tôi kêu cậu ấy sang giúp một tay. Cậu ấy không những biết sử dụng dụng cụ nướng mà còn biết cách nướng thịt nữa. Thịt mà cậu ấy nướng ra bên ngoài thì giòn bên trong lại mềm mại, vô cùng tươi ngon…”

Tiết mục tuyên truyền lấy lòng còn chưa kết thúc, Tô Chính Kiêu ở bên này đã tức giận gầm lên một tiếng.

“Nói nhiều như vậy làm gì! Tìm cuốn sách hướng dẫn sử dụng, rồi đọc từng câu từng chữ cho tôi nghe!”

Nghe xong, chú Lưu còn chưa kịp nói hết lời đã im bặt, vội vàng lục tung mọi ngóc ngách tìm cuốn sách hướng dẫn sử dụng.

Sau đó đã xảy ra cảnh tượng như thế này.

Tô Chính Kiêu ngồi xổm trên mặt đất loay hoay với đống dụng cụ nướng thịt, bàn tay be bé của Cảnh Hiên cầm điện thoại lên, đặt bên tai ba mình, chú Lưu ở đầu dây bên kia tỉ mỉ đọc từng câu từng chữ trong cuốn sách hướng dẫn lắp ráp.



Đối mặt với đống dụng cụ nhập nhằng, Tô Chính Kiêu thật sự không biết nên bắt đầu từ đâu.

Tay của Cảnh Hiên đã bắt đầu mỏi, nhóc con liếm môi hỏi: “Ba à, sao ba còn không bắt đầu đi?”

Tô Chính Kiêu cứ như không nghe thấy con trai mình nói gì, vẫn nhìn chằm chằm vào đống dụng cụ kia.

Đợi chờ trong sự sốt ruột và bất lực, Cảnh Hiên tiếp tục lên tiếng: “Ba ơi, chú Lưu lắp cái này nhanh lắm. Ba đợi chút nhé, con kêu chú ấy đến đây giúp ba.”

Nói đoạn, đôi chân nho nhỏ của Cảnh Hiên lập tức chuyển động, quay người định chạy sang phía đối diện.

May mà anh tay mắt lanh lẹ, Tô Chính Kiêu nhanh chóng tóm lấy cổ áo của thằng con mình rồi kéo lại: “Đi đâu mà đi! Ngoan ngoãn ngồi ở đây chờ đi!”

Cảnh Hiên biết ba mình không muốn bị chú Lưu vượt mặt.

Thật ra cậu nhóc biết đàn ông thường coi trọng sĩ diện. Nhưng mà cứ ngồi ở đây nhìn cũng không ổn lắm!

Ngay lúc cậu nhóc gấp gáp đưa tay vò đầu, cuối cùng Tô Chính Kiêu cũng bắt đầu ra tay.

Phía đối diện, lúc Đường Tiểu Nhiên lơ đãng nhìn sang bên này đã bắt gặp cảnh tượng hai cha con đang ngồi xổm xuống đất, ngơ ngác nhìn đống dụng cụ nướng thịt.

Nhìn Tô Chính Kiêu bây giờ, cô không thể nào liên tưởng đến anh của trước kia.

Anh ở trong mắt cô, không thể nào là dáng vẻ như vậy.

Cô chưa từng quên sự châm chọc và khiêu khích mà anh dành cho mình, rồi còn cả những lúc ở chung với cô và Cảnh Hiên, anh đã mất kiên nhẫn đến mức nào. Bây giờ và trước đây hoàn toàn không giống nhau!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play