Chương 1666

“Hình như đó là tự do của tôi mà, không có nghĩa vụ nhất định phải báo cáo cho anh biết.”

Nghe vậy, ngực Tô Chính Kiêu càng phập phồng nhanh hơn, lại lần nữa ép hỏi: “Tại sao xuất viện em nói cho tên đó mà không nói cho tôi?”

“Anh cứ nhất quyết phải biết nguyên nhân sao?”

Đường Tiểu Nhiên nhìn thẳng vào anh, không hề chớp mắt, ánh mắt trong suốt.

“Tất nhiên!”

Tô Chính Kiêu không thể chịu đựng kết quả như vậy.

“Vậy thì được thôi, đẻ tôi nói cho anh biết. Sáng nay tôi đã đồng ý hẹn hò với anh ấy rồi, hiện tại anh ấy chính là bạn trai của tôi, mà anh thì chẳng là gì của tôi hết, lý do này đã đầy đủ chưa?”

Nhìn chằm chằm cô, Đường Tiểu Nhiên nói từng câu từng chữ.



Trong khoảnh khắc ấy, Tô Chính Kiêu cảm thấy trước mắt mình tối sầm lại.

Anh cho rằng, trải qua chuyện dưới hẻm núi cùng với tối qua, tất cả mọi chuyện đều đang phát triển theo hướng tốt.

Nhưng không ngờ tới, thứ anh nhận được lại là đòn cảnh cáo!

Cả người anh nóng lên, cảm giác khó chịu cảm giác đang kêu gào khắp cơ thể, anh nói thẳng với Lưu Canh Hoằng: “Tôi muốn nói chuyện riêng với cô ấy.”

“Được thôi, nhưng có hạn chế thời gian, bây giờ cô ấy đang là bạn gái của tôi, anh lại có tâm tư với cô ấy, nếu ở riêng với nhau quá lâu tôi sẽ không thoải mái, cũng sẽ không được tự nhiên.”

“Cho nên anh chỉ có thời gian rất ngắn, đến lúc đó nếu anh vẫn không thể kết thúc thì tôi cũng không quản được nhiều như vậy đâu.”

Lưu Canh Hoằng cười nhạt, sau đó liếc nhìn Đường Tiểu Nhiên môt cái thật sâu, xoay người đưa Cảnh Hiên đi.

Mà lúc anh ta nói những lời đó, khớp xương tay của Tô Chính Kiêu đã kêu răng rắc.

Nếu anh ta nói thêm một câu nữa thì nắm đấm chắc chắn sẽ đáp trên mặt anh ta!

Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, cảm xúc của anh liên tục bị đè nén, bị kiềm chế.

Nếu bùng nổ chắc chắn sẽ rất kinh khủng, người bình thường hoàn toàn không thể chống đỡ được!



Cho nên, lúc này tốt nhất là Lưu Canh Hoằng đừng nói thêm một chữ nào nữa, nếu không hậu quả tất nhiên là không dám tưởng tượng!

Căn phòng yên tĩnh lại.

Tô Chính Kiêu cũng không nói lời nào, chỉ đứng ở đó.

Nếu không phải anh đang đứng đối diện thì Đường Tiểu Nhiên còn cho rằng trong phòng chỉ có một mình cô. Hơi thở của anh quá nhẹ, có những lúc còn không thể cảm nhận được.

Đường Tiểu Nhiên không thích tình cảnh như vậy.

Nếu anh phát giận nổi cáu thì cô còn có thể thản nhiên một chút, nhưng anh lại cố tình yên tĩnh như thê này, tĩnh lặng đến mức một chút hơi thở thôi cũng không thể cảm nhận được, làm cô hoàn toàn không thể hiểu nổi.

Trong lòng cô có chút hoảng hốt, còn có chút bối rối.

Nhưng cảm giác bối rối này cũng không duy trì được bao lâu, tất cả nhanh chóng tiêu tan.

Đối với anh, cô có gì mà phải bối rối?

Nghĩ đến đây, Đường Tiểu Nhiên lập tức bình tĩnh lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play