CHƯƠNG 1610

Lưu Canh Hoằng đang kể những chuyện thú vị khi còn bé, vừa nói vừa ôm bụng cười.

Đường Tiểu Nhiên cũng nhịn không được mà cười nhẹ.

Hai người cười cười nói nói, bầu không khí vô cùng hòa thuận.

Tô Chính Kiêu ở sau lưng càng thêm đen mặt, uống nước mà suýt chút nữa muốn bóp nát ly nước.

Ngay cả động tác đặt ly nước lên trên bàn cũng không nhẹ, phải tạo ra âm thanh cạch cạch, như sợ người ta không biết anh có mặt ở đây.

Cảnh Hiên đang làm bài tập, nghe thấy âm thanh thì ngẩng đầu lên, sững sờ nhìn qua.

Ba sao vậy?

Chẳng mấy chốc, nồi lẩu đã nấu xong rồi.

Đường Tiểu Nhiên vội vàng sắp xếp đồ ăn.



Lưu Canh Hoằng đi qua nói với Tô Chính Kiêu: “Anh Tô dùng bữa cùng mọi người luôn đi.”

Nghe thấy câu nói này, Tô Chính Kiêu phản cảm đến cực hạn.

Ha ha, cảm giác anh ta giống như là chủ nhân của căn nhà này, nhưng anh ta có phải không?

Chỉ mới tới đây có hai ba lần mà thôi, làm như là thành viên trong gia đình, tưởng mình là ai chứ.

Anh muốn ăn thì cần gì anh ta đến mời?

Anh ta là cái thái gì?

Tô Chính Kiêu trực tiếp ngồi trước bàn, ngồi bên cạnh Cảnh Hiên.

Đường Tiểu Nhiên và Lưu Canh Hoằng ngồi kế nhau.

Như là muốn giở trò với Lưu Canh Hoằng, nếu như Lưu Canh Hoằng ăn cái gì thì đũa của Tô Chính Kiêu sẽ nhanh hơn anh ta một bước.

Ngược lại là Lưu Canh Hoằng chẳng có cảm xúc là bao, anh ta nhàn nhạt cười, hoàn toàn không có phản ứng.



Còn Tô Chính Kiêu không chỉ không biết chừng mực, ngược lại càng ngày càng quá đáng hơn, cố tình không cho Lưu Canh Hoằng ăn.

Lúc này, sự thành thục và ưu nhã căn bản không dính dáng gì với anh, thứ mà anh bộc lộ là sự ngây thơ vô tận.

Cuối cùng, Đường Tiểu Nhiên nhìn không nổi nữa rồi.

Trầm mặt, cô lạnh lùng hỏi: “Anh đang làm cái gì vậy?”

Tô Chính Kiêu hất cầm, mắt nhìn thẳng vào cô, mang theo vẻ áp bức nặng nề, biểu cảm lại giả vờ như là mình không hiểu: “Tôi đang ăn tối, sao vậy, có vấn đề gì hả?”

Anh hỏi như vậy, trái lại khiến Đường Tiểu Nhiên phải nuốt hết những lời mà mình muốn nói vào bụng, không biết phải trả lời như thế nào.

Đường Tiểu Nhiên trực tiếp đẩy những món mà anh muốn ăn qua cho anh, để anh ăn đủ.

Sau đó lại gấp một ít đồ ăn bỏ vào trong chén Lưu Canh Hoằng.

Cảnh tượng này lọt vào trong mắt Tô Chính Kiêu, lòng anh trực tiếp bùng cháy lửa giận, suýt chút nữa là muốn chém Lưu Canh Hoằng.

Ăn bữa tối trong không khí không vui vẻ, sau khi ăn xong, Tô Chính Kiêu không nói là mình sẽ đi, lười biếng dựa người ở đó, bộ dạng như là ông lớn.

Sau khi Lưu Canh Hoằng phụ giúp Đường Tiểu Nhiên rửa sạch bát đũa, chào hỏi với Cảnh Hiên xong xuôi thì liền đi ra khỏi phòng, muốn về nhà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play