CHƯƠNG 1604

“Cậu chủ.” Ông ta gọi một tiếng, ánh mắt thì cứ nhìn ra phía sau.

Hành động đó không thể thoát khỏi hai mắt của Tô Chính Kiêu, anh nhíu mày: “Nhìn cái gì?”

“Cậu chủ nhỏ không về cùng sao?”

Tô Chính Kiêu lại nói: “Để lại cho Đường Tiểu Nhiên rồi.”

Chú Lưu cau mày: “Buổi tối cậu chủ còn có xã giao?”

Trước đó không phải là đòi sống đòi chết không cho hai mẹ con gặp nhau à, bây giờ lại chủ động đưa người qua đó.

Ông ta có nghĩ như thế nào cũng cảm thấy kỳ quặc.

Cậu chủ không cảm thấy làm như vậy là đang tự tát vào mặt mình hả?

“Không có.”



Anh hớp một ngụm cà phê.

Lần này, chú Lưu lại càng cảm thấy kỳ lạ hơn nữa.

“Còn nữa, khoảng thời gian này đừng có đi đón Cảnh Hiên, gọi điện thoại cho Đường Tiểu Nhiên kêu cô ta tự mình đưa đón thằng bé đi.” Tô Chính Kiêu nói.

Chú Lưu sửng sốt: “Hả?”

“Hả cái gì, có vấn đề gì?”

Chú Lưu giật mình, vội vàng nói: “Không phải là tôi có vấn đề, tôi lo lắng cô Đường không chịu đi thôi.”

Nghe vậy, Tô Chính Kiêu lại bật cười, anh châm chọc nói: “Có thời gian hẹn hò với người đàn ông khác mà lại không chịu đưa đón con đi học?”

Anh cố ý để Cảnh Hiên ở lại đó.

Người đàn ông kia thoạt nhìn như là quản lý trong công ty.

Trông cũng có tiền, mặc dù vóc dáng cũng được, nhưng mà nếu so sánh với anh thì vẫn kém xa nhiều lắm.

Dù sao thì trong cuộc bình chọn hàng năm của nước K, Hoắc Đình Phong thứ nhất, anh thứ hai.

Loại đàn ông như thế này, chắc chắn là sau lưng có không ít phụ nữ.



Sau khi biết Đường Tiểu Nhiên đã ly hôn, hơn nữa còn có con, có còn tiếp tục qua lại với cô nữa không?

Còn về Cảnh Hiên, mặc dù là ngoài miệng nói chúc phúc, nhưng mà anh tin rằng nhìn thấy người đàn ông khác đến gần mẹ mình thì thằng bé chắc chắn cũng sẽ kiếm chuyện.

Ngày hôm sau.

Sáng sớm.

Ăn sáng xong, Đường Tiểu Nhiên chuẩn bị cặp sách cho Cảnh Hiên.

Ngày hôm nay sẽ đến trễ, cho nên buổi sáng cô đã cố ý đặt đồng hồ báo thức, dự định đưa thằng bé đến trường học rồi lại đến công ty.

Dẫn Cảnh Hiên đi xuống dưới lầu, bất ngờ khi nhìn thấy Lưu Canh Hoằng mặc đồ tây đang dựa người bên cạnh xe, nở nụ cười lộ ra hai hàm răng trắng: “Buổi sáng tốt lành.”

Đường Tiểu Nhiên thật sự bị kinh ngạc và chấn động: “Tại sao anh lại ở đây?”

“Tôi tiện đường đến đây, thuận tiện đón cô đi làm luôn.”

Lưu Canh Hoằng cười nhẹ, sau đó chào hỏi với Cảnh Hiên.

Cảnh Hiên cũng vô cùng lễ phép: “Cháu chào chú.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play