Anh gọi chú Lưu, rồi đưa cho chú ấy tên một vài món ăn để nhà bếp làm.
Đó là những món Cảnh Hiên thường gắp khi ăn ở chỗ Đường Tiểu Nhiên. Bình thường anh hay nhìn thấy, đến bây giờ vẫn còn nhớ như in…..
Biệt thự vẫn yên tĩnh như trước, Cảnh Hiên viết bài. Bút chì cọ vào giấy tạo ra âm thanh sột soạt. Tô Chính Kiêu không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn cậu.
Trước lúc rời đi, chú Lưu liền nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm phần nào.
Thiếu gia chưa bao giờ tỏ ra thân thiết với con trai, vậy mà hiện tại đã tiến bộ như thế, tốt quá!
Sau khi làm xong bài tập và ăn uống no nê thì kim giờ đã chỉ tới số 9.
Cảnh Hiên suy nghĩ một hồi rồi thận trọng nói: “Một tuần nữa là sinh nhật của mẹ, con có thể đến đó được không?”
Sinh nhật?
Tô Chính Kiêu cau mày không đáp mà chỉ nhấp một ngụm trà trong tay.
Cảnh Hiên vội vàng nói: “Con muốn cùng mẹ đón sinh nhật. Mỗi năm con đều ở bên mẹ, năm nay con không muốn mẹ phải trải qua ngày sinh nhật một mình.”
Năm nào cậu và mẹ cũng cùng nhau ăn sinh nhật. Hai người mua một chiếc bánh kem nhỏ rồi làm thêm một vài món.
Nếu không có cậu ở bên, chắc chắn mẹ sẽ rất cô đơn!
Tô Chính Kiêu không trả lời anh, anh chỉ giơ tay lên liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, lạnh nhạt nói: “Con phải đi ngủ rồi.”
Cảnh Hiên vốn luôn sợ và kiêng dè anh.
“Ba, con sẽ nghe lời ba. Nhưng tổ chức sinh nhật cho mẹ chính là nghĩa vụ của con.”
Cậu thẳng lưng, vừa chân thành vừa nghiêm túc nói.
Tô Chính Kiêu lạnh nhạt: “Con vừa đồng ý với ba rằng lần trước sẽ là lần gặp mặt cuối cùng. Bây giờ lại tìm ra lý do mới rồi, lần sau sẽ là gì đây?”
Cảnh Hiên không đáp, cậu chỉ tức giận nhét loạn đống sách trên bàn vào cặp.
Rồi cầm cặp chạy về phía cầu thang. Vì quá tức giận nên phát ra tiếng thình thịch thình thích.
Chú Lưu cau mày kinh ngạc.
Vừa nãy, hai ba con không phải còn đang rất ổn hay sao.
Sao đột nhiên tiểu thiếu gia lại tức giận rồi?
Tô Chính Kiêu không quá tức giận. Anh vẫn ngồi đó uống trà, nhưng anh cảm thấy dáng vẻ đó của Cảnh Hiên cực giống với người phụ nữ kia..
Khi lúc sợ anh thì cẩn thận rón rén không dám nói mấy lời.
Đến khi nổi giận sẽ chẳng quan tâm đến bất cứ chuyện gì nữa.
……
Truyện tranh phải được hoàn thành nhanh chóng chứ không có thời gian nghỉ ngơi.
Đường Tiểu Nhiên đang ở công ty gấp rút vẽ thảo , dù sao thời gian cũng có hạn.
Còn nửa tháng nữa mới đến ngày hóa trị.
Mấy ngày nay, cô không gặp được Cảnh Hiên, nhưng trong lòng vẫn nhớ nhung khôn nguôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT