“Lời cô nói không đáng tin.” Tô Chính Kiêu đen mặt, lạnh lùng đáp.
Đường Tiểu Nhiên không thèm nhìn sắc mặt u ám của anh mà chỉ cười lạnh: “Anh tin hay không thì tuỳ.”
“Đường Tiểu Nhiên!”
Tô Chính Kiêu đột nhiên tăng âm lượng, như thể một con sư tử đang phát điên.
Đường Tiểu Nhiên còn chưa đáp lời thì Cảnh Hiên đã từ sau lưng cô phóng ra như tên bắn rồi đứng giữa hai người.
“Là con tự trốn đi, không liên quan tới mẹ đâu. Ba có thể đánh con chứ không được đánh mẹ!”
Nghe thế, gân xanh trên trán Tô Chính Kiêu liền giật giật: “Con giả vờ ngoan ngoãn suốt hai ngày qua là để người hầu mất cảnh giác rồi nhân cơ hội đó mà trốn đi đúng không, khôn ra nhiều đấy nhỉ.”
Cảnh Hiên cúi mặt không nói lời nào.
Lúc này, Đường Tiểu Nhiên liền quỳ xuống đất nhìn Cảnh Hiên rồi nói: “Sau này con không được làm thế nữa. Nếu con còn dám trốn đi thì mẹ sẽ không bao giờ gặp con nữa, không bao giờ, con hiểu không?”
Cảnh Hiên sững sờ.
Trong kí ức của cậu, mẹ chưa bao giờ nói nặng như thế.
Cậu bỗng cảm thấy có chút không chịu đựng nổi.
“Con biết là mẹ chưa từng lừa con và lần này cũng thế.”
Đường Tiểu Nhiên dối lòng: “Sau một khoảng thời gian nữa, mẹ phải đi Nước M rồi. Có thể rất lâu sẽ không quay về. Nên con đừng trốn khỏi nhà để mẹ lo lắng nữa, được không?
Tô Chính Kiêu biến sắc.
Đi Nước M?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT