CHƯƠNG 1525

Nhưng mà lại không ở bên cạnh mẹ, sinh nhật mẹ ba cũng không trở về chúc mừng mẹ, cũng sẽ không gọi điện thoại, sinh nhật của mẹ bạn học khác đều sẽ nhận được những món quà xinh đẹp do ba của bạn ấy tặng.

Còn mẹ thì ngay cả một lần cũng không được nhận, mỗi tối thỉnh thoảng mẹ sẽ khóc, thỉnh thoảng sẽ ngẩn người, con chưa từng nhìn thấy mẹ cười.

Cho nên mẹ và ba ly hôn với nhau không phải là bởi vì không cần con, có đúng không ạ?”

Đường Tiểu Nhiên khóc không thành tiếng, hai tay ôm chặt thân thể nhỏ bé vào trong ngực, sao cô lại có thể không cần thằng bé được chứ?

Làm sao có thể?

Cảnh Hiên vùi đầu vào ngực cô, hai tay nắm chặt lấy áo cô.

“Mẹ sẽ thường xuyên đến thăm con, nếu như con nhớ mẹ thì cứ gọi điện thoại cho mẹ…” Cô thật sự không muốn khóc, nhưng mà có làm thế nào cũng không thể kiềm chế được.

Cảnh Hiên gật đầu, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô, hốc mắt đỏ bừng.



Mẹ đã nói là con trai không thể khóc, cậu sẽ không khóc.

Nhưng mà thân thể nhỏ bé của cậu lại run rẩy dữ dội.

Trong lòng cậu đã âm thầm hạ quyết tâm.

Dù sao thì cậu cũng sẽ không để ba và mẹ ly hôn, nhất định sẽ không!

Bây giờ cậu đồng ý với mẹ, chỉ là không muốn để mẹ đau lòng.

Nhìn đồng hồ, Đường Tiểu Nhiên nói: “Được rồi, bây giờ có một chút việc, mẹ đưa con đến chỗ của dì Lâm Thanh trước nha.”

Cảnh Hiên hỏi: “Không thể đưa con đi cùng ạ?”

Đường Tiểu Nhiên lắc đầu.

Thế là Cảnh Hiên cũng không hỏi gì thêm.

Đường Tiểu Nhiên bắt một chiếc xe taxi, hai người leo lên xe.

Cũng không biết là xe chạy quá nhanh và liên tục thắng gấp, hay là ngày hôm nay quá mệt mỏi, cô ngồi ghế sau mà cảm thấy lồ ng ngực khó chịu, thở không ra hơi.



Một tay che ngực, Đường Tiểu Nhiên hạ cửa sổ xe xuống để hít thở không khí.

Nhưng mà cảm giác ngột ngạt ấy không hề biến mất, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng hơn.

Mặt cô trắng bệch như không còn một giọt máu, ngay cả đôi môi cũng hoàn toàn trắng bệt.

Tài xế đảo mắt nhìn vào kính chiếu hậu, trong lúc vô tình liền nhìn thấy vẻ mặt của Đường Tiểu Nhiên, ông ta thật sự bị giật mình mà kêu lên, quan tâm hỏi: “Cô ơi, hình như là sức khỏe của cô không tốt cho lắm, cô có muốn đi bệnh viện không.”

Cô lắc đầu, khóe miệng vẫn còn mỉm cười: “Không có gì đâu, chắc là ăn không tiêu thôi.”

Tài xế lại liếc mắt nhìn.

Sắc mặt cô đúng thật quá kinh khủng, không giống như là bị ăn không tiêu.

Nhưng mà khách hàng đã nói như vậy rồi thì ông ta cũng không tiện hỏi thêm cái gì.

Nửa tiếng đồng hồ sau, xe đến chung cư.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play