CHƯƠNG 1507

Nếu thật sự có thể có một người đàn ông có thể đối xử với cô ta như vậy, cô ta chết cũng không tiếc nuối!

Ở lại thành phố S khoảng thời gian dài như vậy, cô ta dần dần cảm thấy cô đơn.

Cộng thêm, cũng đến độ tuổi nhất định, vô tình hay hữu ý mọi người xung quanh đều có cặp có đôi, cũng chỉ có cô ta vẫn lẻ bóng.

Cũng không phải không muốn đi tìm, mà là sau khi gặp được Tô Chính Kiêu, chung quy sẽ lấy người đàn ông bên cạnh so sánh với anh.

Kết quả đến cuối cùng, lại không thể phát hiện một ai so được với anh.

Bất luận diện mạo, gia thế.

Anh nổi giận, nhưng rất ít.

Nhiều lúc lại đối xử đặc biệt tốt với cô, thật sự là chiều chuộng đến cùng cực.

Chỉ cần cô bắt chước vẻ mặt và cách nói chuyện, cách ăn mặc của người phụ nữ đó.



Anh sẽ không nổi giận, mà sẽ đối xử rất dịu dàng với cô ta.

Ngoài một cái tát đánh cô ta ở thành phố S ra, anh chưa từng động tay với cô.

Còn cả chuyện đưa cô ta lên giường của sếp Hoắc, cô ta tin cũng chỉ là kế hoạch của anh mà thôi!

Tuy nhiên, đến khi sự việc kết thúc, sếp Hoắc cũng không có chạm với cô ta.

Nhưng cô ta luôn tin rằng, Tô Chính Kiêu sẽ không để sếp Hoắc chạm vào cô.

Anh tuyệt đối sẽ vào thời khắc mấu chốt nhất, quan trọng nhất mà xuất hiện.

Trong lòng cô ta từ đầu đến cuối luôn có loại ý nghĩ và cách nghĩ như vậy.

Tô Chính Kiêu đối với cô ta, là có vài phần tình cảm!

Có rất nhiều người phụ nữ giống với Tả Như Bội, anh lại có tiền có quyền như vậy, hoàn toàn có thể tìm được người giống hơn.

Cũng có thể khiến người phụ nữ khác chỉnh sửa toàn bộ thành dáng vẻ của Tả Như Bội.

Nhưng tại sao anh không có, mà cứ tìm tới cô ta?



Điều này đã kiểm chứng câu nói kia, trong âm thầm, mọi chuyện đều đã tự có sắp xếp.

Đây là duyên phận của cô ta và anh…

Duyên phận đến rồi, cản cũng không được!

Ở một bên khác!

Sắc đêm tăm tối, Cảnh Hiên đang xem TV.

Đường Tiểu Nhiên ngồi ở bên cạnh, sững sờ ngây người.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, cô nghe máy.

Là chú Lưu gọi đến, nói cậu chủ có mấy bản văn kiện để ở chung cư, bảo cô đưa tới nhà họ Tô.

Nghe vậy, Đường Tiểu Nhiên trực tiếp từ chối: “Cháu không có thời gian, cũng không tiện.”

“Mợ chủ cô giúp đỡ đi, cậu chủ bảo tôi đi lấy, nhưng con trai của tôi bây giờ đang nằm viện thật sự không đi được, tôi cũng thật sự hết cách rồi!”

Chú Lưu cũng rất bất lực.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play