CHƯƠNG 1388

“Nhiều lần không hẹn mà gặp đều do một tay tôi thiết kế hết đó, cảm giác biết được chân tướng thế nào? Có phải muốn giết tôi lắm không? Tới đi, tới giết tôi đi! Giết đi!” Lâm Nam Kiều rống lên như một kẻ tâm thần.

Những lời đó tựa như lời thôi miên truyền vào tai Trần Vu Nhất, anh ta hét lớn một tiếng, đấm Lâm Nam Kiều liên tục không ngừng nghỉ.

“Đủ rồi! Cản anh ta lại! Còn đánh tiếp nữa sẽ gây ra án mạng đó!” Diệp Giai Nhi mở miệng.

Từ nãy đến giờ Thẩm Hoài Dương vẫn luôn đề cao cảnh giác, tất nhiên sẽ không để anh ta đánh chết người, vừa nghe cô nói vậy, anh lập tức tiến lên ngăn cản Trần Vu Nhất.

Lâm Nam Kiều vẫn còn cười, dáng vẻ Trần Vu Nhất dữ tợn chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống cô ta vào bụng, không để lại chút xương cốt nào.

Trước khi rời khỏi, Thẩm Hoài Dương cố ý gọi nhân viên phụ trách sân bay lại đây, bảo anh ta xóa đoạn băng ghi hình của camera đi, sau đó gọi bác sĩ tới, kế tiếp đoàn người nghênh ngang rời khỏi.

Dọc đường đi, Thẩm Hoài Dương và Quý Hướng Không đều ra sức kiềm chế Trần Vu Nhất, chỉ sợ anh ta lại phát điên!

Lâm Nam Kiều bị thương không nặng cũng không nhẹ, sau khi bôi thuốc, cô ta kéo lê cơ thể đau đớn đến chết lặng của mình dậy, trong lòng lại sung sướng không thôi.

Cũng tới lúc máy bay cất cánh rồi, cô ta không có thời gian ở nơi đó, nơi cô ta muốn tới vừa hay cũng là nước K, giống như người đàn ông kia vậy.

Trên máy bay, Trần Vu Nhất phút chốc như già đi mười mấy tuổi, lưng tựa vào ghế, mặt mày ảm đạm, không thốt nên lời, mu bàn tay vừa đấm mạnh vào tường giờ đã trầy xước, sưng đỏ, khiến người ta quả thực không cách nào nhìn thẳng.



Đoàn người cả đoạn đường không nói câu nào, lúc máy bay cất cánh, Diệp Giai Nhi và Trần Diễm An vẫn chưa thể hoàn hồn.

Hiển nhiên Trần Vu Nhất ra tay rất nặng với Lâm Nam Kiều, từ trước đến giờ, các cô chưa từng thấy anh ta đánh phụ nữ mạnh như vậy, điều này nói lên rằng cơn giận của Trần Vu Nhất đã đạt tới đỉnh điểm!

Nước K.

Thân Nhã ngồi trong phòng VIP, Hoắc Đình Phong ngồi bên cạnh cô, trên bàn đặt mấy hộp sữa cùng với hoa quả theo mùa, tất cả đều vừa được đưa tới.

Lòng cô lúc này đang rất vui sướng, ý cười lan ra khắp mặt, không nhịn được mà liên tục nhìn ra phía ngoài.

Hoắc Đình Phong ngồi bên cô, trên mặt lộ vẻ bất đắc dĩ, sau một lúc lâu, anh bước tới, ấn cô ngồi yên xuống ghế: “Hào hứng tới vậy sao?”

“Đúng vậy! Đã lâu rồi em chưa gặp lại các cô ấy, lúc này thật sự rất nhớ bọn họ.” Thân Nhã làm nũng với anh.

“Vì anh, em phải chịu khổ rồi…” Hoắc Đình Phong dịu dàng nói với cô, sau đó ôm cô ta vào lòng.

“Anh biết là tốt rồi.” Cô dõng dạc trả lời: “Thế nên về sau anh phải đối xử tốt với em gấp hai, gấp ba lần mới được, em vì anh mà chịu nhiều cực khổ tới vậy.”

“Được, anh biết rồi…” dù cô nói cái gì, anh cũng đều dịu dàng nghe cô nói, dịu dàng đáp lại từng câu.

Qua thêm một lúc nữa, máy bay cuối cùng cũng hạ cánh. Thân Nhã sốt ruột muốn chạy ra ngoài, cũng may Hoắc Đình Phong nhanh tay lẹ mắt tóm lấy cổ tay cô, căn dặn: “Chậm một chút đi, cẩn thận cục cưng…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play