CHƯƠNG 138

Tình cảnh như thế này đối với anh ta mà nói thì cũng vô cùng tàn nhẫn, tuy rằng tất cả đều là tội lỗi tự mình gánh chịu.

Trần Vu Nhất vẫn đập mạnh đầu: “Nhưng mà tôi muốn đi! Tôi muốn đi! Đã rất lâu rồi tôi chưa từng thấy cô ấy.”

Nghe thấy anh ta nói như thế, Thẩm Hoài Dương không khuyên nhủ gì nữa mà chỉ nói thêm đúng một câu: “Cho dù nhìn thấy cô ấy xong thì sẽ sống không bằng chết nhưng nếu anh thấy bản thân mình có thể chịu đựng được thì tôi tất nhiên cũng sẽ không nói cái gì hết.”

Buổi tụ họp đã giải tán, cuối cùng vẫn là Thẩm Hoài Dương đưa Trần Vu Nhất về chung cư.

Thẩm Hoài Dương thấy trên bàn trang điểm là ảnh cưới của anh ta với Thân Nhã, chỉ là ảnh toàn là vết keo, có thể thấy đã từng vỡ nát đến thảm thương, hiển nhiên được dày công ghép lại từng miếng từng miếng.

Chuyện cho tới nước này, anh cũng không còn lời gì để nói với anh ta nữa, chỉ có duy nhất một câu này: Sớm biết thế này thì cần gì lúc đầu?

Khi nhận được tin bọn họ muốn đến, Thân Nhã vô cùng vui mừng phấn khởi.

Sáng sớm thức dậy thu dọn đồ đạc, chuẩn bị ra sân bay đón người.

Sau khi nghe thấy tin này, Hoắc Đình Phong không định đi đến công ty nữa, muốn ra sân bay đón người cùng với cô.

Thân Nhã bảo không cần, bảo anh ta cứ đi đến công ty đi, bận cái gì thì cứ bận cái đó đi, không cần để ý đến cô làm gì.

Mẹ Hoắc nói đúng lắm, bà ấy đi cùng với Thân Nhã là được rồi.



Thân Nhã lắc đầu, cô định đi một mình thôi chứ không định lôi kéo nhiều người, lại nói đã lâu không gặp, muốn ôn chuyện một chút, tán gẫu một chút.

Nếu mà mẹ Hoắc đi đến cùng thì làm sao mà các cô ấy có thể tự do tự tại, nói chuyện phiếm một cách vô tư lự được nữa?

Tất nhiên là Hoắc Đình Phong biết cô nghĩ cái gì, ngón tay thon dài xoa bóp vùng giữa lông mày, nhìn về phía mẹ Hoắc rồi nói: “Các cô ấy lâu rồi chưa gặp nhau, hôm nay có dịp tất nhiên là khó rời khó bỏ, nếu mẹ mà đi thì tất nhiên sẽ có hơi đột ngột, hơi lúng túng, hay hôm nay thì thôi đi, lần sau cô ấy sẽ giới thiệu bạn của cô ấy cho mẹ sau.”

Mẹ Hoắc nghĩ một lúc thì thấy cũng phải, bà ấy vội nói: “Là mẹ cân nhắc không chu đáo.”

“Em như thế này đi anh không yên tâm nên anh phải đi cùng với em, sau khi chắc chắn em gặp họ rồi thì anh sẽ đi, còn giờ thì anh phải đi cùng…” Giọng điệu của Hoắc Đình Phong khi nói chuyện với Thân Nhã luôn luôn dịu dàng như thế nhưng lại hàm chứa khí thế không được chống cự.

Anh mà gắt lên thì không phải bình thường, bất đắc dĩ Thân Nhã đành phải thỏa hiệp.

Đôi môi mỏng hơi cong lên, anh hôn cô vừa nồng nhiệt lại vừa dịu dàng. Sau đấy anh cầm lấy điện thoại gọi cho giám đốc của khách sạn: “Để trống cho tôi hai phòng Tổng thống…”

Nghe thế, trong lòng Thần Nhã cảm thấy rạo tực ấm áp, hai tay ôm lấy cái hông to lớn không chút thịt thừacủa anh, những chuyện này cô còn chưa tính tới mà anh đã nghĩ hết cho cô rồi, toàn diện hoàn hảo, lúc nào cũng tỉ mỉ quan tâm.

Bởi vì thời gian vẫn còn sớm nên cuối cùng hai người họ quyết định ăn trưa xong mới đến sân bay.

Bên này.

Đoàn người hẹn gặp nhau ở sân bay, đến giờ hẹn thì rối rít xuất hiện.

Trần Diễm An với Quý Hướng Không thì vô cùng sạch sẽ gọn gàng, chỉ mang theo đúng cái va li.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play