CHƯƠNG 1383

Mỗi ngày mặc những món đồ hiệu khác nhau đi làm, cầm túi phiên bản quốc tế, đi làm tan làm còn có tài xế đưa đón, cô ta phải sống thật sung sướng, trang điểm lộng lẫy khiến Trần Vu Nhất nhìn mà cảm thấy không thoải mái, không tự nhiên.

Thời gian không phụ người có lòng. Hôm nay, đúng lúc tan tầm thì cô ta gặp phải Trần Vu Nhất, mặt chạm mặt, cô ta nhìn rõ thấy anh ta, anh ta cũng nhìn rõ thấy cô ta.

Vậy nên tất nhiên cô ta cũng thấy rõ sự kinh ngạc trong mắt anh ta, rõ ràng đến độ làm cô ta vui sướng, đây chính là kết quả mà cô ta muốn thấy đấy thôi.

Nhưng mà thật ra cô ta cũng không biết rằng Trần Vu Nhất thấy ngạc nhiên chính là tại sao bây giờ cô ta lại ở đây cơ!

Đúng lúc này vừa hay có chiếc Bentley màu đen đi tới đón cô ta ngay trước mặt Trần Vu Nhất, quần áo cô ta bay bay, cầm chiếc túi xách nhỏ xinh phiên bản giới hạn, đi lướt qua trước mặt anh ta, lên chiếc xe Bentley, rời đi một cách nghênh ngang, khi nhìn thấy bóng hình Trần Vu Nhất càng ngày càng xa thì Lâm Nam Kiều cuối cùng cũng cười đầy thống khoái.

Tiếng cười vang lên đột ngột khiến cho tài xế ngồi đằng trước giật mình. Sau khi chắc chắn là không có xảy ra chuyện gì cả thì anh ta mới yên tâm hơn đôi chút, chuyên tâm lái xe.

Trần Vu Nhất cũng không thấy tò mò gì lắm về hoàn cảnh của Lâm Nam Kiều lúc này. Anh ta cũng chẳng có tâm trạng đâu mà đi quan tâm. Tình hình tốt hay tệ hay thế nào thì cũng chẳng liên quan gì tới anh ta cả.

Người mà anh ta yêu sâu đậm nhất, người mà anh ta trân trọng nhất, anh ta đã đánh mất rồi, vậy còn có cái gì có thể khiến cho anh ta lộ vẻ xúc động nữa? Không có.

Trước kia, anh ta ỷ vào người ấy vẫn luôn bên mình cho nên mới không để ý cũng chẳng kiêng nể chuyện gì, cho tới hôm nay, khi mà đã đánh mất thì anh ta mới cảm thấy trống rỗng tĩnh mịch.

Cuộc sống của anh ta bây giờ có thể hình dung bằng bốn từ “ao tù nước đọng”, không sóng gió, đều đều, bình tĩnh chẳng hề chập chờn.



Vẻ mặt Trần Vu Nhất bình tĩnh, gọi điện thoại cho giám đốc, bảo không cần cho Lâm Nam Kiều đi làm nữa, từ nay trở đi ai mà dám để cho cô ta đi vào thì cứ làm sẵn đơn nghỉ việc đi!

Giám đốc bị dọa sợ, cứ nghĩ đối phương là mợ chủ, không ngờ ông chủ lại giận dữ đến thế!

Lâm Nam Kiều về đến chung cư ăn chút gì đó, rồi lại đổ đầy mồ hôi, chẳng hiểu dạo này cô ta bị làm sao mà cứ động chút là đổ mồ hôi mồ kê.

Vừa rồi cô ta ăn chút đồ ăn lạnh, vừa mới ăn xong liền đứng dậy chạy thẳng vào phòng vệ sinh.

Cho đến khi đi ra thì cả người cô ta lại mồ hôi mồ kê nhễ nhại, cô ta cũng chẳng để tâm lắm, chỉ nghĩ đơn giản chắc là thân thể mình yếu ớt, thấy mình nên đi khám chuyên khoa dinh dưỡng thôi chứ cứ tiếp tục thế này thì sớm muộn cũng xảy ra vấn đề, người lúc nào cũng chảy mồ hôi nhễ nhại, tiêu chảy, lại còn mệt lả đi nữa.

Cũng không biết đây là triệu chứng của bệnh gì không nữa! Lại còn kỳ quái đến như thế! Chẳng lẽ dạo này cô ta chơi bời quá nên thân thể mới yếu ớt như thế này chăng?



Vào buổi tiệc tối, có Thẩm Hoài Dương, Quý Hướng Không, và Trần Vu Nhất.

“Vợ cậu có nói cậu vụ phải đi nước K không?” Quý Hướng Không hỏi.

Thẩm Hoài Dương nhàn nhạt nhấp một miếng trà, hỏi ngược lại: “Thế cậu nghĩ thế nào?”

“Thân Nhã sắp kết hôn, các cô ấy thấy không yên tâm nên định đi nước K, định đi từ bây giờ đến sau khi làm lễ xong cơ, này là nói đùa ấy chứ nhỉ?” Quý Hướng Không rót một ly rượu, ngửa đầu, uống ực một hớp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play