Ban đêm mùa đông tháng chạp, nhiệt độ âm bảy tám độ c. Ngoại trừ cái rét mướt thì còn có cái xơ xác tiêu điều và vắng lặng như tờ, trên đường không có người qua lại.

Cơn gió lạnh lẽo ập đến khiến gương mặt Thẩm Trạch Hy trở nên lạnh lẽo mất hết cảm giác, cậu ta giơ tay lên nhéo mạnh bắp thịt trên gò má mình.

Cậu ta đến chỗ tập đoàn Thẩm thị phát hàng cứu trợ, đèn vẫn sáng, khi cậu ta bước vào thì chỉ thấy hai người làm nhiệm vụ đang ngủ gà ngủ gật.

“Anh tôi đâu?” Lúc này mở miệng ra cũng có chút khó khăn, đầu lưỡi cứng ngắt, nói không lưu loát lắm.

“Lúc trưa thì Thẩm tổng đã đi rồi.”

Nghe vậy, Thẩm Trạch Hy nhướng mày: “Buổi trưa?”

“Đúng vậy, sau khi nhận được một cuộc điện thoại thì Thẩm tổng đã rời đi.”

“Điện thoại của ai?”

“Chuyện đó thì chúng tôi không biết.” Chuyện của Thẩm tổng thì bọn họ sao dám tò mò, sao dám nhìn trộm được?

Lúc này, nơi duy nhất Thẩm Trạch Hy có thể nghĩ đến là bệnh viện.



Giữ chặt áo khoác trên người, cậu ta lại lao đến bệnh viện trong đêm đông lạnh giá.

Lúc chạy tới bệnh viện mở cửa phòng bệnh ra, Thẩm Trạch Hy chỉ cảm thấy tức giận đùng đùng, lửa giận sôi trào trong lồng ngực.

Anh ta nhìn thấy cô của mình đang nằm trên giường bệnh, còn anh cả thì ngồi bên cạnh ngã người ra ghế dựa, còn bàn tay to thì đang nắm lấy tay cô của anh ta.

Anh ta bước nhanh tới đứng ở trước mặt anh cả, lồng ngực phập phồng lên xuống.

Ánh sáng đột nhiên bị bóng tối che khuất, Thẩm Hoài Dương nâng cằm, mắt híp lại, nhếch môi nói: “Hôm nay em đưa cô ấy ra ngoài?”

“Đúng, có chuyện gì sao?” Thẩm Trạch Hy thấy bực bội nên giọng hơi lớn, chị dâu thì sốt ruột đi tìm anh, còn anh thì lại ở đây với cô ta, thậm chí còn chẳng thèm gọi một cuộc điện thoại nữa!

Đây cũng là lần đầu tiên cậu ta có những hành động thiếu tôn trọng anh cả như vậy.

“Có vẻ như em rất có ý kiến với câu hỏi của anh nhỉ…” Thẩm Hoài Dương cau mày, dừng lại giây lát, anh nói tiếp: “Cô ấy bị cảm lạnh, sốt gần bốn mươi độ.”

Nghe vậy, Thẩm Trạch Hy nhìn về phía giường, lúc này mới để ý thấy hai má của cô ta đỏ bừng một cách bất thường.

Khí thế hung hăng giảm bớt một chút, thay vào đó là sự tự trách, nếu không phải hôm nay cậu ta đưa cô mình ra ngoài thì có lẽ cô ta sẽ không bị cảm lạnh.



“Em đến đây cũng đúng lúc lắm, gọi cho chị dâu em nói tối nay anh không về, nói với cô ấy điện thoại anh hết pin rồi nên không cần gọi nữa.”

Tay trái xoa xoa ấn đường, Thẩm Hoài Dương vừa nói với Thẩm Trạch Hy vừa đổi sang tư thế ngồi thoải mái.

Vẻ mặt anh ta có chút cứng ngắc, Thẩm Trạch Hy ho nhẹ một tiếng: “Điện thoại của anh hết pin sao?”

“Ừm, có vấn đề gì sao?”

Thẩm Trạch Hy lắc đầu, cậu ta lấy điện thoại gọi cho cô, một lúc sau đầu dây bên kia đã nghe máy.

Anh ta nói sơ qua tình hình ở đây, bảo cô đừng lo lắng, mau đi nghỉ ngơi.

Sau khi hiểu rõ tình hình thực tế, Thẩm Trạch Hy có chút mất tự nhiên, cũng may cậu ta không nóng nảy xông lên chỉ trích anh cả, nếu không chỉ càng thêm xấu hổ.

“Em cũng trở về nghỉ ngơi đi…” Thẩm Hoài Dương lạnh nhạt nói: “Sáng mai em đến sớm một chút…”

“Được, vậy sáng mai em sẽ đến thay anh.” Thẩm Trạch Hy trả lời, cậu ta thấy anh trai mình đang rất mệt mỏi.

Cậu ta đã đến cửa phòng bệnh, nhưng dường như nghĩ đến điều gì đó, cậu ta dừng chân, quay lại nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play