CHƯƠNG 1322

Dường như bây giờ anh đã nuôi dưỡng thành một thói quen, việc đầu tiên khi đến một nơi nào đó là tìm thuốc bổ rồi mua một đống, sự phản đối của cô chẳng hề có chút tác dụng nào cả…



Tô Chính Kiêu hỏi thăm Cố Nhược Thiện về tình hình hiện tại, cô ta đáp nghe nhân viên trong công ty bảo hình như bọn họ đã đi Tam Á, được mười ngày rồi.

Đi Tam Á cùng với Thân Nhã? Tô Chính Kiêu nhíu mày, gương mặt sa sầm.

Cố Nhược Thiện không dám lên tiếng, cô ta chỉ đành giữ im lặng, cô ta vĩnh viễn không đoán được người đàn ông này đang nghĩ gì.

Nếu đã không hiểu thì việc gì phải rước phiền não vào người?

Một lát sau, Tô Chính Kiêu lại nói: “Cô không thể nhạt nhòa trước mặt anh ta như vậy.”

Cố Nhược Thiện không hiểu ra làm sao.

Tô Chính Kiêu cười: “Dùng lời nói và thần thái của cô khiến cho anh ta hoang mang, khiến anh ta nhớ đến một người, hiểu chưa?”

Cố Nhược Thiện gật đầu, vẫn im lặng không nói gì, anh ta nói gì thì cô ta sẽ phải làm như vậy, đây là quy định từ trước đến giờ giữa hai người.

Anh ta chiều chuộng cô ta, cho cô ta những thứ tốt nhất nhưng anh ta cũng có giới hạn của mình, không chấp nhận việc cô ta khiêu khích.

“Còn băng ghi hình hôm sinh nhật cô ấy mà anh đã đưa cho em đâu?” Tô Chính Kiêu mở máy đĩa, quay người nhìn Cố Nhược Thiện đang ngồi ở một góc sofa.

Cố Nhược Thiện nói để mình đi tìm thử rồi đi vào phòng ngủ, cô ta gần như đã lục tung cả phòng ngủ lên để tìm nhưng vẫn không tìm thấy, xem ra là đã mất rồi.



Nếu nói chuyện này cho anh ta biết, anh ta nhất định sẽ nổi trận lôi đình.

Cố Nhược Thiện khẽ cắn môi, đi ra ngoài, dè dặt nói mất rồi.

Quả nhiên Tô Chính Kiêu nổi trận lôi đình, cho cô ta một cái bạt tai, giọng nói âm u: “Mất rồi?”

Cố Nhược Thiện ôm mặt không nói gì, tức giận nhưng cũng không dám trút ra.

Ngay sau đó, Tô Chính Kiêu lại cho cô ta một cái bạt tai nữa, anh ta dùng lực rất mạnh, có thể nhìn thấy dấu tay đỏ lựng trên mặt cô ta: “Lần sau cô cứ thử động vào đồ của cô ấy nữa xem…”

Tâm trạng anh ta âm hiểm, lên xuống bất thường, nhất là khi có liên quan tới người phụ nữ đó thì lại càng mãnh liệt hơn.

Tâm trạng rơi xuống đáy vực, Tô Chính Kiêu không ở lại đây nữa, bỏ đi để lại một mình Cố Nhược Thiện.

Ở một bên khác.

Thời gian trôi qua nhanh như chớp mắt, thấy khoảng thời gian hai tháng đã tới, cũng gần tới ngày nên đi khám thai rồi.

Không hiểu vì sao Lâm Nam Kiều cảm thấy hơi sợ hãi, tim đập thình thịch không ngừng mà cô ta cũng không nói rõ được nguyên nhân là vì sao.

Một buổi sáng, cô ta tắm rửa chuẩn bị xong, định đi tới bệnh viện.

Cô ta hơi do dự, bệnh viện nhỏ không yên tâm lắm nhưng sẽ không thu hút sự chú ý của người khác, bệnh viện lớn an toàn, nhưng tỉ lệ bị lộ sẽ cao hơn so với bệnh viện nhỏ.

Đắn đo cân nhắc một hồi, cuối cùng cô ta cũng quyết định tới bệnh viện lớn, cho dù thế nào thì sức khỏe của bản thân cũng quan trọng, tới lúc đó nếu xảy ra sai sót gì thì hối hận cũng không kịp.

Thành phố S và thành phố B nằm cạnh nhau, đi xe bus không tốn bao nhiêu thời gian nên cô ta quyết định tới bệnh viện nào xa một chút.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play