CHƯƠNG 1320

Lúc trở thành người phụ nữ của anh ta, anh ta sẽ cho người ấy đãi ngộ tốt nhất, còn như Lâm Nam Kiều ấy à, đến một xu anh ta cũng không muốn chi cho cô ta.

Xem như là hưởng được quả ngọt, ngày hôm sau Lâm Nam Kiều lại điên cuồng đi trung tâm mua sắm, nhưng lúc thanh toán lại không gọi điện thoại cho Trần Vu Nhất được, không có sự đồng ý của anh ta thì không thể ký tên anh ta được.

Nơi này rất đông đúc, bọn họ xếp thành một hàng dài, có một vài người đang nhìn cô ta với ánh mắt kỳ lạ.

Lâm Nam Kiều không nhịn nổi nữa, giọng nói của cô ta trở nên chói gắt: “Tôi là vợ của anh ta, con dâu nhà họ Trần, tôi tính tiền mà không thể ký tên chồng mình được à?”

“Xin lỗi chị, chúng tôi cũng chỉ làm theo quy định mà thôi, anh ấy không đồng ý ký tên thì chúng tôi cũng không có cách nào khác.” Ánh mắt của nhân viên phục vụ rất mực kiên định.

Không thể kì kèo mãi được, những người đằng sau liên tục hối thúc, Lâm Nam Kiều bất lực, chỉ đành bỏ đồ lại chỗ cũ, ôm nguyên bụng tức trở về nhà!

Trần Vu Nhất ghê gớm thật!

Quả nhiên phong cảnh ở Tam Á rất đẹp, đi dạo trên bãi cát vàng gần bờ biển, ngắm nhìn dòng nước trong veo, bầu trời xanh biếc và hàng dừa xung quanh, tất cả mọi thứ đều khiến cho tâm trạng trở nên khoan khoái.

Bụng cô đã to nên chẳng mặc được áo tắm, tất nhiên không xuống nước mà chỉ ngồi trên bờ.

Hoắc Đình Phong muốn chơi thuyền máy, Thân Nhã dặn anh cẩn thận, chú ý an toàn, còn mình thì đợi anh ở bãi biển.

Hoắc Đình Phong gật đầu, anh ôm gò má cô, nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn rồi mới đi về phía biển cả.

Vóc dáng của anh cao lớn, rắn chắc, bộ đồ đen ôm khít người khiến cho cơ bắp của anh hiện ra rõ mồn một, nhất là cơ ngực.



Anh thu hút không ít ánh mắt của người khác lúc đi ngang qua, dù có bước đến đâu thì khí chất trên người anh cũng không tài nào che giấu được, lúc nào cũng tỏa sáng rực rỡ như thế.

Tốc độ của chiếc thuyền máy rất nhanh, anh biến mất khỏi tầm mắt trong giây lát, chỉ có bọt sóng bắn lên tung tóe mà thôi.

Thuyền máy lướt qua đến đâu thì sóng nước bắn tung tóe đến đấy, anh ngồi ở bên, dáng lưng thẳng tắp, toát ra vẻ quyến rũ không nói nổi nên lời.

Thân Nhã chưa từng nhìn thấy nhiệt huyết lúc trẻ của anh, nhưng cô nghĩ, nhất định cũng sôi trào như thế này.

Một người đàn ông trẻ tuổi chợt dừng chân bên cạnh cô, chào hỏi một cách nhiệt tình, Thân Nhã cười khẽ đáp lại.

Người đàn ông ấy rất tuấn tú, nói chuyện cũng hài hước, chọc cho cô không khỏi bật cười, Thân Nhã cảm thấy hơi nhàm chán bèn bắt đầu trò chuyện với anh ta.

Chẳng bao lâu sau, Hoắc Đình Phong quay trở lại, quần áo trên người anh ướt đẫm, dính sát vào người.

Trên mặt anh vẫn còn nước, Thân Nhã lấy tay áo lau mặt cho anh: “Sao không chơi thêm chút nữa?”

“Anh sợ em ngồi một mình buồn…” Hoắc Đình Phong vòng tay ôm eo cô rồi nhìn người đàn ông ở đối diện với đôi mắt sâu thẳm.

Người đàn ông ấy ngẩn người, cảm thấy hơi ão não: “Em đang đợi người khác mà sao không nói sớm?”

“Anh cũng đâu có hỏi.” Thân Nhã đáp, anh ta tự mình sang bắt chuyện, liên quan gì đến cô chứ?

Anh ta sầm mặt xuống, trông có vẻ rất khó chịu nhưng lại không nói ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play