CHƯƠNG 1309

Sau khi mở mắt ra, Thân Nhã nhìn anh, đôi mắt của người đàn ông lại sáng rực, đột nhiên nghiêng người, hôn lên môi cô.

Anh hôn rất sâu, rất dịu dàng, mang theo sự gợi cảm không thể nói thành lời, tì vào ngực cô, đến gần: “Anh vĩnh viễn sẽ không để em rời đi…”

Cô bị hôn đến mức ngay cả phương hướng cũng không tìm được, sau đó cắn môi anh, hỏi: “Vậy anh có thể phân rõ ràng tình cảm không?”

“Từ trước đến nay đều rất rõ ràng, anh không phải là chàng trai 18 tuổi, cũng không phải là người đàn ông 28 tuổi, suy nghĩ và nhận thức của mình mà còn không phân rõ ràng? Cô ấy là cô ấy, em là em, cô ấy là quá khứ, em là hiện tại và tương lai, cuộc đời này của anh không thể chấp nhận việc thiếu mất em, mà cuộc đời sau này của anh, em nhất định phải đi cùng anh đến cuối cùng…” Anh vẫn luôn ôn nhu, lời nói chưa từng cương quyết như bây giờ.

Thân Nhã tin tưởng anh, không khỏi cười thành tiếng: “Bá đạo như vậy sao?”

“Chỉ bá đạo với em, đây là quyền lợi chỉ em được hưởng…”

Ở trước mặt người khác rất điềm đạm, lịch sự, có tiến có lui, duy trì khoảng cách và sự tao nhã, nhưng ở trước mặt cô lại….

“Nếu như không phải biết chuyện Tô Chính Kiêu cũng thích Tả Như Bội, em còn nghĩ là anh ta thật sự thích anh, ảnh với quà của Tả Như Bội lúc nào đưa mà chả được, anh ta và anh ngồi ở phòng khách lâu như vậy mà không đưa cho anh, đợi đến lúc em xuất hiện mới lấy ra, không phải là vì kích động em sao?” Thân Nhã cảm thấy thật ra anh ta rất ấu trĩ.

Day trán, Hoắc Đình Phong cũng biết dụng ý của anh ta, nói, anh sẽ giải quyết.

Thân Nhã nói, thật ra giải quyết hay không cũng chả sao cả, Tô Chính Kiêu có suy nghĩ và nhận thức của mình, người khác không ép buộc được, cũng không thể bắt anh ta thay đổi, nếu như anh ta có thể nghe lọt tai, đã nghe lọt từ lúc Hoài Giang chết rồi, tại sao đến bây giờ vẫn như vậy?



Hai người nói chuyện rất lâu, đến lúc Thân Nhã không chịu được nữa, Hoắc Đình Phong bế cô đang mệt mỏi, muốn đi ngủ vào phòng ngủ, ôm cô ngủ.

Trong lòng anh rất yên bình, cho dù nghĩ đến Tả Như Bội cũng rất yên bình, cảm xúc không hề bị dao động.



Lâm Nam Kiều trở về nhà họ Trần rất sớm, sau khi ở trong phòng ngủ một giấc, định đi xuống phòng khách ở dưới tầng, lúc đi qua phòng sách, lại nhìn thấy đèn bên trong rất sáng, Cát Mỹ Ngọc và Trần Vu Nhất ngồi quay lưng về phía cửa.

Giọng nói của hai người lúc nói chuyện không to cũng không nhỏ, qua khe cửa cô ta cũng có thể nghe rõ.

Người dán lên cửa, cô ta nghe trộm một cách cẩn thận.

“Nên, bây giờ con đang nghi ngờ đứa con trong bụng của cô ta chưa chắc đã là con của con?” Người nói lời này là Cát Mỹ Ngọc.

Trần Vu Nhất gật đầu.

“Con định làm như thế nào?”

“Mang thai 4 tháng là có thể lấy nước ối để đi kiểm tra rồi, đến lúc đó, rất nhanh sẽ có kết quả.” Trần Vu Nhất nói.

Cát Mỹ Ngọc cũng cảm thấy cách này khá tốt, gật đầu, bày tỏ bà đã đồng ý.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play