CHƯƠNG 1300

Bác sĩ Trương bây giờ mới thật sự biết cái gì gọi là ngậm máu phun người, lúc đầu ông ta sao lại ngu xuẩn tin lời của cô ta, nếu không sự nghiệp của ông ta bây giờ có thành tựu, đâu rơi vào bước đường này?

Người phụ nữ này mang kim độc, hại ông ta vô cùng thảm!

Hai người cãi nhau ông một câu tôi một câu như chốn không người, coi như không có ai ở phòng khách, cãi nhau rất lợi hại, kiểu sắp lao vào nhau.

Cát Mỹ Ngọc đã không muốn nghe tiếp nữa, nói một câu mẹ mệt rồi, sau đó lại ném lại một câu xử lý cho xong với Trần Vu Nhất, bà ta xoay người, đi lên tầng.

Bất luận ai ép ai, đều sẽ cắn người, Lâm Nam Kiều và bác sĩ Trương lúc này đều đã bị đối phương ép quá, hai người giống như chó điên, bắt đầu cắn loạn.

Mà Trần Vu Nhất rõ ràng là đương sự, bây giờ lại giống như người ngoài cuộc, siết chặt ly nước, lồng ngực phập phồng kịch kiệt, nghe hai người cãi nhau.

Lâm Nam Kiều cảm thấy mình nhất định không thể thua, phải đè bác sĩ Trương xuống! Cho dù lúc này trái tim và cơ thể của cô ta đều run rẩy không đứng nổi nữa.

Âm thanh càng lúc càng lớn, càng lúc càng to, thậm chí ngay cả người giúp việc bận rộn trong bếp cũng có thể nghe thấy, còn đưa mặt nhìn nhau, không biết xảy ra chuyện gì.

Trần Vu Nhất mãi không lên tiếng cuối cùng đã nổi giận, ném ly nước trong tay xuống đất, chỉ nghe một tiếng “choang”, ly nước thủy tinh vỡ tan, nước bắn tung tóe, đồng thời vang lên giọng nói giận dữ kèm hàn ý lạnh thấu xương: “Im miệng!”

Âm thanh đột ngột khiến Lâm Nam Kiều không phòng bị mà bị dọa hét lên, cơ thể mập mạp của bác sĩ Trương cũng run rẩy, không dám nói chuyện nữa.



Nhất thời, trong phòng khách hoàn toàn yên tĩnh trở lại, không có âm thanh, rất yên tĩnh, ngay cả tiếng kim rơi xuống đất cũng có thể nghe rõ mồm một…

“Cãi nhau đủ chưa?” Thần sắc của Trần Vu Nhất vô cùng lạnh lẽo, giống như tỏa ra hàn khí.

Lâm Nam Kiều một câu cũng không dám nói, trầm mặc, hai tay để dọc bên người siết chặt lại.

Bác sĩ Trương càng không dám thở mạnh, rất kiêng kỵ đối với Trần Vu Nhất, dùng dư quang nhìn.

Ánh mắt tức giận dừng trên người bác sĩ Trương, Trần Vu Nhất mở miệng nói từng câu từng chữ: “Quậy đủ rồi chứ?”

Bác sĩ Trương nhạy bén lưu ý tới, từ ngữ mà anh sử dụng là quậy, vậy thì điều rõ ràng có nghĩa là Trần Vu Nhất căn bản không tin lời ông ta vừa nói.

“Cậu chủ tôi không nói dối, mọi lời tôi nói đều là sự thật, là thật, cậu phải tin tôi!” Thần sắc của bác sĩ Trương vô cùng lo lắng, vội vàng mở miệng nói.

“Muốn thuận lợi về đến thành phố A thì đừng thử chọc tôi điên, cảnh cáo ông lần nữa, sự kiên nhẫn và nhẫn nại của tôi là có hạn, đừng thử khiêu khích lần nữa, hiểu chứ? Tôi đã nhân từ một lần với ông, ông dựa vào đâu cảm thấy tôi sẽ nhân từ với ông lần thứ hai?”

Trong mỗi một câu của Trần Vu Nhất đều mang theo khí tức sắc lạnh, khiến người khác nghe, không khỏi cảm thấy rét lạnh.

“Tôi sai rồi, cậu chủ, tôi thật sự sai rồi!” Bác sĩ Trương lập tức cầu xin, chỉ thiếu chút là quỳ xuống đất.

“Cút! Lập tức cút khỏi tầm mắt của tôi! Nếu còn có điều muốn nói gì về tôi thì cứ nói, ông xem cuối cùng liệu có ai tin ông không…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play