CHƯƠNG 1295

Hai tiếng cười lạnh này khiến bác sĩ Trương cảm thấy có hơi lạnh, hơn nữa, nụ cười khiến ông ta cảm thấy rất không thoải mái.

“Giấu tôi, ở sau lưng bắt tay với nhau tính kế tôi, hiện nay lại còn muốn cầm chi phiếu của tôi đi, ông cảm thấy có thể không?” Trần Vu Nhất lạnh lùng nhìn bác sĩ Trương.

Ông ta còn chưa kịp phản ứng lại, trợ lý đứng ở một bên đã đi tới, động tác cường thế, hai ba cái thì lục được chi phiếu từ trên người ông ta, thu hồi.

Khi bác sĩ Trương đưa tay bảo vệ, sớm đã muộn rồi, giương mắt nhìn chi phiếu bị giật mất, sắc mặt của ông ta thay đổi, rất khó coi, nhưng không dám xông tới.

“Trước giờ không có ai sau khi coi tôi là khỉ để đùa bỡn còn có thể lấy được đồ của tôi đi, sau này đừng xuất hiện ở trước mặt tôi nữa, tốt nhất đừng xuất hiện ở thành phố S, nếu không hậu quả tự chịu…”

Đứng dậy, Trần Vu Nhất từ trên cao nhìn xuống bác sĩ Trương, lạnh lùng ném lại một câu rành mạch rồi rời đi.

Tới cuối, bác sĩ Trương vẫn là tay trắng, không có được gì cả, lồng ngực phập phồng dữ dội vì tức giận.

Suy nghĩ một lát, ông ta lại gọi điện cho Lâm Nam Kiều, nói chi phiếu bị Trần Vu Nhất cướp mất rồi, chuẩn bị lại một tờ chi phiếu khác cho ông ta.

Lâm Nam Kiều rõ ràng không tin lời này, nói: “Sao có thể chứ!”

Chuyện này cô ta chưa từng nhắc tới với Trần Vu Nhất, càng không nhắc tới bác sĩ Trương, Trần Vu Nhất làm sao có thể biết chứ?

“Tôi lừa cô làm cái gì, cậu ta thật sự cầm chi phiếu đi rồi.” Bác sĩ Trương tiếp tục nói: “Cô chuẩn bị lại một tấm chi phiếu cho tôi, rồi nhanh chóng đưa tới.”

Lâm Nam Kiều vẫn không tin, cô ta cảm thấy bác sĩ Trương vẫn là muốn lừa cô ta, cô ta ghét nhất là người tham lam, cho chi phiếu 30 tỷ lại không biết đủ, bây giờ lại đòi thêm 30 tỷ, coi cô ta là ngân hàng à?



Với lại, cô ta mới mở miệng xin Trần Vu Nhất một lần, mở miệng xin 30 tỷ lần nữa, có thể không?

Không có hứng thú nói tiếp nữa, Lâm Nam Kiều trực tiếp tắt máy.

Ngay cả nói dối cũng không biết, Trần Vu Nhất đi tìm ông ta, đòi lại chi phiếu, lừa trẻ con 3 tuổi à!



Nghe tiếng hét của Tô Chính Kiêu, vẻ mặt của Hoắc Đình Phong rất lạnh nhạt: “Vậy nên nói thật, thái độ của cậu đối với tôi như vậy, có vài phần là vì Hoài Giang, có vài phần là vì Như Bội sao? Cậu tự hỏi lòng mình, sau đó trả lời câu hỏi của tôi.”

Cảm xúc trở nên rất kịch liệt, thậm chí có thể nói là cực kỳ kịch liệt, Tô Chính Kiêu há miệng thở dốc, không nói chuyện.

“Hoặc cậu không phải vì Hoài Giang, mà là vì Như Bội, cậu cảm thấy xứng với Hoài Giang không?”

Ánh mắt của Tô Chính Kiêu hơi dao động, dòng suy nghĩ bay ra, không có gì để đối đáp.

Hoắc Đình Phong mở một chai rượu, chỉ nhấp hai ngụm, nheo đôi mắt sâu thẳm: “Cậu ngay cả trái tim của mình cũng không khống chế được, thì làm sao khống chế trái tim của người khác?”

“Cậu có lỗi với Hoài Giang, có lỗi với Như Bội, cậu có lỗi với tất cả!” Tô Chính Kiêu là nghe không lọt nữa.

“Có lỗi hay không có lỗi, đó là chuyện của bản thân tôi, nói rồi do tôi quyết, cậu nói không tính, người khác nói càng không tính…”

Nghe vậy, Tô Chính Kiêu nổi giận: “Cậu không biết hối cải.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play