CHƯƠNG 1270

Vốn là định hỏa táng, cuối cùng lại không làm như vậy, vẫn trực tiếp chôn thi thể xuống đất.

Thật ra, bất luận Tô Chính Kiêu nói bao nhiêu lời cay độc với Thân Nhã, cô cũng sẽ không để trong lòng, cô vốn không phải là người thích giận, đặc biệt là loại người chả sao cả đó.

Trên đường đưa tang Tô Hoài Giang, mẹ Hoắc khóc suốt, khóc từ lúc đầu đến khi chôn xuống, gần như không thể dừng lại.

Thân Nhã cũng có rơi nước mắt, chỉ là đang kìm nén, mũi cay cay.

Tất cả mọi người đều mặc đồ đen, có người chỉ trang trọng, nghiêm túc, cũng có người rất đau thương.

Khi ánh mắt nhìn gương mặt khẽ mỉm cười của Tô Hoài Giang trên bia đá, cô chỉ cảm thấy trái tim giống như bị thứ gì đó đè nén, sau đó dùng sức nén, rất là đau.

Sau khi rời khỏi, trở đến nhà họ Hoắc đã là buổi chiều, Thân Nhã đề xuất, cô muốn về thành phố S.

Cô tới nước K vốn là để tham gia tang lễ của Tô Hoài Giang, hiện nay đã kết thúc, cô cũng nên rời đi.

Nghe vậy, mẹ Hoắc lại cảm thấy quá gấp gáp, mở miệng hỏi: “Tại sao vội trở về như vậy, ở lại đây thêm hai ngày đi?”

“Ở thành phố S còn rất nhiều việc phải làm ạ.” Cô khẽ mỉm cười, rất lễ phép.

“Đình Phong à, con khuyên giúp mẹ, đến nước K cũng không đi vui chơi thăm thú sao có thể vội vàng trở về như vậy chứ?”

Hoắc Đình Phong đứng ở một bên, lạnh nhạt lắc đầu: “Tính cách của cô ấy con hiểu hơn mẹ, con trở về cùng với cô ấy.”

Mẹ Hoắc còn muốn mở miệng nói thêm điều gì đó, Hoắc Đình Phong đã nói trước khi bà ta mở miệng: “Cô ấy sẽ còn tới đây nữa.”



“Vậy được, hai đứa đi đường chú ý an toàn, mẹ cũng không cản nữa.” Vừa dứt lời, mẹ Hoắc chuẩn bị rất nhiều đồ để họ mang đến thành phố S.

Lên máy bay, Thân Nhã bắt đầu ngủ, Hoắc Đình Phong muốn chăn mỏng, lần lượt đắp lên người hai người, cũng đeo bịt mắt cho cô.

Thân Nhã không thích ngủ dựa ghế, cô nghiêng người, trực tiếp ngả vào trong lòng Hoắc Đình Phong, tay để trong chăn mỏng.

Không lâu sau thì cô đã ngủ say, Hoắc Đình Phong không có nghỉ ngơi, tay phải gác ở trên tay vịn của ghế, mở báo ra, xem tin tức.

Trong khoang thương gia rất yên tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng hít thở và âm thanh lật sách.

Thân Nhã ngủ rất say, thậm chí bắt đầu nằm mơ, các giấc mơ nối tiếp nhau, cô hít thở đều, có lúc có hơi dồn dập.

Cũng không biết cô mơ thấy cái gì, tay để dưới chăn mỏng giơ lên, đặt lên người anh.

Bị người khác cứ vỗ lưng, Thân Nhã cuối cùng cũng tỉnh lại, ý thức còn chưa quay về, vẫn mơ hồ.

“Em không thể tiếp tục như vậy nữa…” Anh nói, hành động trong tay vẫn đang tiếp tục vỗ nhẹ.

So với mọi khi, âm giọng rõ ràng thâm trầm hơn, Thân Nhã nhìn gương mặt của anh, lại thấy mi tâm của anh nhíu lại, pha lẫn một chút đau khổ, cô lo lắng hỏi: “Anh làm sao vậy?”

“Tay của em có thể buông ra không…” Yết hầu của anh chuyển động.

Tay của cô?

Cúi đầu, sau đó khí nóng bốc lên, gò má của Thân Nhã suýt nữa bị luộc chín, ở trong mơ cô luôn cảm thấy thứ mình nắm chặt là quả chuối, nhưng không ngờ lại…

Không kìm được, ánh mắt của cô run rẩy kịch liệt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play