Nói xong, Diệp Giai Nhi mở ví tìm điện thoại cho cô ta, nhưng trong lúc vô tình lại nhìn thấy bức ảnh trong ví, cô khẽ nheo mắt lại.

Đó là bức ảnh chụp chung của cô ta và Thẩm Hoài Dương, hai người đứng ôm nhau rất thân mật… Nụ cười trên gương mặt Thẩm Hải Băng rất trong trẻo và xinh đẹp, mang theo vẻ nhẹ nhàng đằm thắm của người con gái Giang Nam.

Còn Thẩm Hoài Dương thì vẫn lạnh nhạt như cũ, gương mặt tuấn tú không có chút cảm xúc, nhưng đôi môi mỏng lại khẽ cong lên, nhẹ nhàng và đầy dịu dàng.

Thấy cô vẫn đứng đó không nhúc nhích, giống như đang nhìn cái gì đó, lúc này Thẩm Hải Băng đột nhiên nhớ tới bức ảnh trong ví của cô ta!

Lúc này cô ta mới nhớ ra mình quên mất một chuyện quan trọng!

“Giai Nhi, tìm được điện thoại chưa?” Thẩm Hải Băng vội hỏi.

Diệp Giai Nhi lấy điện thoại ra, thu lại dòng suy nghĩ, cô mỉm cười, bình tĩnh đáp: “Tìm được rồi.”

Cô và cháu trai chụp chung mấy tấm hình thân mật cũng là chuyện bình thường thôi mà không phải sao?

Cho dù người cô này không phải là cô ruột mà là được nhận nuôi, vẫn còn trẻ trung xinh đẹp, nhưng cũng không thể nào thay đổi được sự thật cô ta là cô của anh.

Hơn nữa cô ta cũng đã đính hôn rồi, xem ra mình suy nghĩ nhiều rồi!

Chỉ dựa vào một bức ảnh thân mật, một câu con nuôi và bầu không khí có chút đặc biệt giữa hai người mà lại nghĩ quan hệ giữa hai người không bình thường, cô cảm thấy suy nghĩ của mình có chút vô lý.



“Cảm ơn.” Thẩm Hải Băng nhận lấy điện thoại rồi gọi điện thoại cho anh ta, tránh nặng tìm nhẹ, cô ta nói mình không sao, ở đây rất an toàn, bảo anh ta yên tâm.

Mấy phút sau, cô ta cúp điện thoại rồi để sang một bên, tiếp tục tán gẫu với Diệp Giai Nhi: “Nghe chị dâu nói cháu và Hoài Dương đi Kinh Đô hưởng tuần trăng mật hả?”

“Đi thăm bà nội, nhân tiện đi hưởng tuần trăng mật luôn, bọn cháu cũng không ở lại lâu.”

“Bọn cháu đi chỗ nào của Kinh Đô?” Thẩm Hải Băng tò mò hỏi.

“Bọn cháu chỉ đến Di Hòa Viên và Vạn Lý Trường Thành thôi.”

“Cô cũng đi Di Hòa Viên và Vạn Lý Trường Thành rồi, phong cảnh quả thật rất đẹp, cháu có chụp ảnh không?”

Diệp Giai Nhi lắc đầu, nghịch cái ly nước trong tay: “Không có ạ.”

Thẩm Hải Băng cười nhẹ, trong lòng đã sáng tỏ: “Có phải Hoài Dương không muốn chụp ảnh không? Từ nhỏ cậu ấy đã không thích chụp ảnh rồi, muốn chụp ảnh với cậu ấy cũng khó lắm đấy. Cháu không biết chứ chụp với cậu ấy một tấm hình cũng mất rất nhiều thời gian.

Mặc dù cô là cô của cậu ấy nhưng nó cũng chẳng giữ cho cô chút mặt mũi.”

Hàm ý của câu này nghe thì đơn giản nhưng lại rất sâu xa.

Cô ta sợ Diệp Giai Nhi thấy bức ảnh đó rồi suy nghĩ lung tung, cho nên cố ý nhắc đến vấn đề này, sau đó làm như vô tình giải thích.



“Tại sao anh ấy không thích chụp ảnh ạ?” Diệp Giai Nhi có chút tò mò.

“Cô không biết nữa, từ nhỏ cậu ấy đã không thích chụp ảnh rồi, còn luôn tránh máy ảnh nữa. Trừ lúc chụp ảnh gia đình thì nó mới hưởng ứng chứ lúc khác thì đừng hòng nó chụp. Thật sự là cái tật xấu kỳ lạ mà, đã lớn rồi những vẫn chẳng thay đổi gì cả.”

Nói xong, Thẩm Hải Băng bất đắc dĩ cau mày.

Diệp Giai Nhi nhún vai, nói đùa: “Thật ra cũng không phải tật xấu gì đâu, nói không chừng anh ấy sợ chụp ảnh thì sao?”

“Cũng có thể đấy, Thẩm tổng của thành phố S sợ chụp ảnh. Cô nghĩ nếu viết câu này làm tiêu đề thì sẽ rất giật gân đấy!” Thẩm Hải Băng cũng phối hợp với cô, giả vờ suy nghĩ nghiêm túc.

Vừa dứt lời, hai người lần lượt nhìn đối phương, sau đó bật cười.

Lúc này, y tá cũng vừa lúc mang nước nóng đến phòng bệnh, trên tay đang cầm bình nước nóng.

“Sắc mặt của trợ lý Thẩm hai ngày nay trông khá hơn nhiều rồi, mấy ngày tới chắc có thể xuống giường được rồi.”

“Ừm, nằm trên giường mấy ngày rồi, nếu còn tiếp tục nằm nữa chắc tôi sẽ mốc meo mất.”

Y tá cầm trong tay hai bình nước nóng, Diệp Giai Nhi thấy cô ta cầm không tiện nên đưa tay ra cầm giúp.

Nhưng cô còn chưa cầm thì cô y tá lại tưởng cô đã chạm vào rồi nên buông lỏng tay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play