CHƯƠNG 1234

Lại cảm thấy không đúng thế nào ấy, Lâm Nam Kiều hơi nghiêng người, khóe mắt nhìn sang, vừa khéo nhìn thấy quần tây đen của người đàn ông.

Cả bàn ăn chỉ có một người đàn ông là Cố Thanh Thành, chân anh ta khó tránh khỏi duỗi hơi dài đi?

Quan sát thấy hành động của Lâm Nam Kiều, Cố Thanh Thành hơi ngẩng đầu, mỉm cười với cô ta, nụ cười bao hàm dụng ý khác.

Lâm Nam Kiều cau mày, không để ý tới anh ta, tiếp tục anh cháo, đợi ăn xong bữa sáng, cô ta còn phải đến công ty đi làm.

Tóm lại mà nói, hôm nay xem như ngày đầu tiên cô ta đến công ty Trần thị làm việc.

Bên kia.

Đã hẹn hôm nay đi gặp ông cụ Hoắc, địa điểm đặt ở khách sạn, Thân Nhã dậy rất sớm.

Cô đi đánh răng rửa mặt, lau mặt, nhưng không trang điểm, mặc áo lông màu đỏ, quần dài đen, mang giày đế bằng.

Thực ra, cô cũng rất muốn sửa soạn khoa trương một phen, nhưng bây giờ mang thai, tình hình không như trước.

“Mặc như vậy được không? Ông có cảm thấy em không lễ phép không?” Thân Nhã mở hai tay, hỏi người đàn ông đằng sau.

Hoắc Đình Phong đúng lúc từ nhà vệ sinh đi ra, anh mặc sơ mi trắng cổ đứng, chỗ cổ áo có hoa văn màu tối, bên ngoài khoác áo cổ bẻ màu lam sẫm, dài tới gối, quần tây xám là lượt, cổ quấn khăn choàng xám, ưu nhã thản nhiên.

“Sẽ không, rất đẹp…” Anh nhúc nhích môi, mở miệng nói.

Ngồi trên xe, Thân Nhã suy nghĩ xuất thần, không biết đang nghĩ gì.



Anh luôn rất mẫn cảm: “Đang căng thẳng?”

“Hơi chút, nhưng không nhiều, em đang nghĩ phải về thành phố S trước ngày mai, ngày mai phải đi làm.” Cô nói: “Em ruột để ngoài da, nào có căng thẳng lắm vậy?”

“Rất tốt, bây giờ xuống xe, đến khách sạn rồi…” Hoắc Đình Phong mỉm cười, xe dừng lại, dịu dàng nói với cô.

Thân Nhã lập tức bắt đầu hít thở sâu, muốn chuẩn bị trước.

Hoắc Đình Phong khom người, chỉnh lại góc áo cho cô, khẽ cười lại không cách nào che giấu được trêu chọc: “Không phải không căng thẳng sao?”

Thân Nhã bừng tỉnh ngộ, không vui bị đùa: “Anh đang lừa em, không nghĩ tới anh cũng dùng chiêu này.”

“Không cần căng thẳng, ông cũng là người bình thường, sẽ không ăn thịt người, càng không cắn người, cứ đối xử bình thường là được rồi, anh vẫn ở cạnh em…” Anh nói, cho cô thêm lòng tin.

Thân Nhã nhìn anh, gật đầu, cong môi nặn ra nụ cười.

Bước vào khách sạn, Hoắc Đình Phong tay trái ôm cô vào lòng, tay phải đẩy mở cửa phòng bao, bên trong chỉ có ông cụ Hoắc đang ngồi.

“Ông.” Hoắc Đình Phong khẽ gọi, thuận thế đóng cửa phòng bao.

“Cháu chào ông.” Thân Nhã cũng kính trọng mở miệng, hơi khom người, lễ phép chào hỏi.

Dù tuổi đã cao, nhưng ông cụ mắt không hoa, tai không ù, tinh thần vô cùng minh mẫn, kêu hai người ngồi xuống, đánh giá Thân Nhã.

Gò má hơi đỏ, thái độ không kiêu ngạo không ti tiện, ánh mắt sạch sẽ trong suốt, ngồi thẳng tắp, như nghĩ tới gì đó, cô xoay người nhìn sang Hoắc Đình Phong: “Quà của em còn ở trên xe, anh cầm tới giúp em, còn nữa, em muốn uống sữa.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play