CHƯƠNG 1222

Trong ánh mắt của anh ta phảng phất sự buộc tội bức bách, Hoắc Đình Phong lại nói: “Vậy tôi cũng nói cho cậu biết, cố gắng hết sức là lời của bác sĩ cần nói, không phải tôi.”

“Hoài Giang gả cho cậu mấy năm, những năm qua cậu chăm sóc con bé như thế nào? Vốn dĩ con bé chỉ bị bệnh tim, nhưng bây giờ lại thêm căn bệnh ung thư vú, cậu Hoắc, cậu không cảm thấy áy náy sao?”

Tách cà phê bị ném xuống mặt đất, cà phê tràn ra trên sàn, tiếng cốc vỡ nát phát ra âm thanh giòn tan, Tô Chính Kiêu tức giận không thôi.

“Tôi không hề có khả năng kiểm soát bệnh tình, cậu quá đề cao tôi rồi. Tôi đứng ở đây lúc này là vì muốn chúng ta cùng nhau tìm cách giải quyết, chứ không phải là để nghe mấy lời nói giễu cợt của cậu. Nếu như cậu có thể giữ bình tĩnh thì tôi sẽ ở lại để nói chuyện, còn nếu không thì tôi xin lỗi, tôi đi đây.”

Nhưng Tô Chính Kiêu lại nghe không lọt lỗ tai những lời nói ấy: “Cậu đang uy hiếp tôi đấy à?”

“Không phải, chỉ là đang thương lượng mà thôi…” Hoắc Đình Phong mở miệng nói: “Người bị bệnh là Hoài Giang, người tôi cần phải thuyết phục khuyên giải cũng là Hoài Giang, tôi nên gặp và nghe ý kiến của cô ấy, chứ không phải là cậu. Sau này, không phải bất cứ khi nào cậu gọi điện thì tôi cũng sẽ nghe máy…”

Khi vừa nói dứt lời, Hoắc Đình Phong tự thấy bản thân cũng không cần phải ở lại đây thêm nữa, anh xoay người tự ý rời đi.

Tô Chính Kiêu rất bực tức, ngọn lửa giận bốc lên đỉnh đầu, anh ta cầm điện thoại di động lên gọi cho ba Hoắc.

Tính tình con trai ông ta lạnh lùng như vậy, lời nói ra toàn là những lời vô trách nhiệm như thế, mấy người đó có biết không?

Hoắc Đình Phong định quay về lại khách sạn, nhưng giữa đường lại nhận được điện thoại của ba Hoắc gọi anh về nhà.



Ba Hoắc và mẹ Hoắc đang ngồi ăn trái cây trong phòng khách, khi nhìn thấy anh thì mở miệng nói: “Ông nội đang đợi con trong phòng sách đấy.”

Hoắc Đình Phong đẩy cửa, sải đôi chân dài bước vào, ông cụ Hoắc đeo kính lão ngồi đọc sách ở bàn làm việc, nghe thấy tiếng động thì ngay lập tức ngẩng đầu lên.

“Ông nội.” Sau khi Hoắc Đình Phong chào ông cụ một tiếng thì cảm thấy hơi nóng, vì vậy anh cởi chiếc áo khoác màu đen ra, vắt lên trên cánh tay.

“Bệnh tình của Hoài Giang ngày càng nặng, con định sẽ làm gì? Ông nghe ba mẹ con nói con có người phụ nữ khác.” Mặc dù ông cụ đã tóc bạc phơ nhưng tinh thần vẫn rất phấn chấn.

Hoắc Đình Phong khẽ nhướng mày, không nói gì, anh rót hai ly nước ấm, đưa một ly cho ông cụ, sau đó đứng một bên nhấp một ngụm nước.

“Ông không muốn can thiệp vào chuyện của con, nhưng chuyện liên quan đến Hoài Giang thì ông không thể nhắm mắt làm lơ đứng ngoài cuộc được. Nhà họ Hoắc của chúng ta nợ nhà họ Tô rất nhiều, cái chúng ta nợ không dễ trả như là tiền bạc, chúng ta nợ họ một mạng sống. Ba mẹ con muốn trả cũng không có cách nào trả được, ông cũng muốn bù đắp nhưng cũng không biết phải làm gì, chỉ có con, vừa hay Hoài Giang thích con, nếu như Hoài Giang thích ông thì ông cũng có thể cưới nó, huống chi là con…”

Tiếng khớp xương gõ vào thành ly vang lên đều đều, sau khi nghe ông cụ nói như vậy, Hoắc Đình Phong cười khẩy: “Nếu như người bà đáng kính đã qua đời của con nghe thấy những lời này, con thật sự rất tò mò, không biết buổi tối bà ấy có đến tìm ông hay không nhỉ?”

Ông cụ nghe vậy ngay lập tức đập mạnh tay xuống bàn, tức giận trừng mắt, cả người toát ra vẻ uy nghiêm.

“Con yêu người phụ nữ mà con đang ở bên, cô ấy khiến con say mê không dứt ra được, hơn nữa, cô ấy đã mang thai đứa con của con, cảm giác quấn quýt khi ở cùng nhau rất tuyệt vời…” Hoắc Đình Phong chậm rãi nói, trong lúc nói dường như nghĩ về điều gì đó, ánh mắt anh tràn đầy ý cười.

Ông cụ sửng sốt một chút, sau đó mới nắm được điểm quan trọng: “Khoan… mang thai… cô gái kia đang mang thai sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play