CHƯƠNG 1213

Hoắc Minh Tuấn đương nhiên biết quan hệ của hai người, nên xua tay từ chối, rất rõ ràng, anh ta không có hứng thú làm kì đà cản mũi.

“Hoài Giang vẫn còn ở đó, anh, anh thay em đưa cô ấy về…” Hoắc Đình Phong lên tiếng.

Hoắc Minh Tuấn gật đầu, sau đó, một hàng ba người ngồi lên xe, Thân Nhã tự biết đuối lý, không nói gì, đôi mắt thâm thuý của Hoắc Đình Phong nhìn chằm chằm vào cô.

Họ đi tới nhà hàng, Tô Hoài Giang vẫn ngồi ở đó chờ đợi, cô ấy nghe thấy tiếng bước chân nên quay đầu lại, nhưng không ngờ sẽ nhìn thấy ba người.

Vừa rồi, lúc cô ấy đang ăn cơm với Hoắc Đình Phong, anh nhận cuộc gọi, không biết đối phương nói gì, vội vàng rời đi, nét mặt lo lắng.

Cô ấy đã quen với dáng vẻ dịu dàng điềm đạm của anh, vẻ lo lắng như thế, cũng là lần đầu nhìn thấy.

Tô Hoài Giang thấy Thân Nhã, Thân Nhã đương nhiên cũng thấy được Tô Hoài Giang, nhìn thì cô ấy rất xinh đẹp, chỉ là dáng vẻ thì không được tốt lắm, liếc mắt một cái có thể nhìn ra đang bệnh nặng.

“Anh đưa cô ấy đi ăn chút đồ, em về nhà với anh anh trước đi.” Hoắc Đình Phong nói với Tô Hoài Giang.

Tô Hoài Giang không hỏi nhiều, cũng không nói gì, chỉ gật đầu, ánh mắt lướt qua Thân Nhã, sau đó rời khỏi nhà hàng với Hoắc Minh Tuấn.

Hoắc Đình Phong chọn món, đều là mấy món dễ tiêu hóa, từ thành phố S đến đây, phải ngồi máy bay mấy tiếng, chắc cô đói bụng lắm.

“Vì sao không nói cho anh biết em tới nước K?” Chọn món xong, vẻ mặt anh nghiêm túc hỏi.

“Muốn cho anh một bất ngờ.” Thân Nhã lén nhìn anh, có chút e dè cẩn thận.

“Bây giờ, em không cho rằng nó là hoảng hồn sao?” Giọng Hoắc Đình Phong trầm trầm, trong lòng tức giận, hiếm khi thiếu bình tĩnh như thế: “May thay, bọn họ chỉ giựt tiền, nếu bọn họ bắt cóc em thì sao?”



“Không phải không có gì xảy ra sao? Anh nghĩ nghiêm trọng quá rồi.”

“Nếu như có khả năng như thế thì sao, dù chỉ là 1%? Anh thà là em không cho anh bất ngờ, chứ cũng không muốn em khiến anh hoảng hốt như vậy…”

Hoắc Minh Tuấn và Tô Hoài Giang còn chưa rời đi, cách cửa sổ, Tô Hoài Giang nhìn hai người chăm chú, tỉ mỉ.

Dáng vẻ Hoắc Đình Phong nghiêm túc, giống như đang dạy dỗ la rầy, còn cô gái thì e dè, cúi đầu.

Món ăn được mang lên, cô gái giơ tay ra lấy, anh lại híp mắt, hơi nghiêm khắc dời món ăn đi tiếp tục răn dạy.

Cô ấy chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ này của Hoắc Đình Phong, sẽ tức giận, sẽ cằn nhằn, chứ không dịu dàng như nước, mà rất sống động.

Lần đầu tiên Thân Nhã bị răn dạy như vậy, cô đuối lý, không nói được một lời, cuối cùng, đói chịu không được, ngẩng đầu lên, vẻ mặt đáng thương: “Em đói bụng.”

Chỉ ba chữ thôi, liền dễ dàng phá tan sự la rầy của Hoắc Đình Phong, gác tay lên trên bàn, thở dài.

Ăn no, Hoắc Đình Phong lái xe, anh nhìn cô: “Về nhà của anh?”

“Không.” Thân Nhã quyết đoán từ chối, nghĩ rồi nói: “Có thể cho em mượn ít tiền không?”

“Không thể…” Hoắc Đình Phong cười thản nhiên, sau đó nói hai chữ.

Nghĩ thêm một chút, Thân Nhã nói tiếp: “Em rất nhớ anh, nên mới tới…”

Bàn tay đang nắm vô lăng của Hoắc Đình Phong khựng lại, đôi mắt thâm thúy như mực, ngực anh phập phồng, cúi người, trực tiếp hôn cô.

Cô đáp lại anh, hai tay choàng qua ôm lấy cổ anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play