CHƯƠNG 1185

Anh ta kích động, cô ta quyến rũ.

Nhưng mà đến một khắc cuối cùng Trần Vu Nhất nằm ở bên cạnh cô ta, giọng nói trầm thấp lại mang theo chút tức giận phun ra hai chữ, hai chữ đó lại là Thân Nhã.

Hơi thở của Lâm Nam Kiều lập tức nghẹn lại, như vậy là ý gì đây chứ, ngủ với cô ta mà lại gọi tên của Thân Nhã.

Cho dù anh ta dùng giọng điệu tức giận để gọi tên Thân Nhã, nhưng mà Lâm Nam Kiều vẫn không thể tha thứ.

Cho dù là cực kỳ tức giận thì cũng không thể gọi tên của Thân Nhã, ngọn lửa giận bùng cháy dữ dội trong lồng ngực, cô ta không muốn ngủ mà đứng trước cửa sổ, ghiến chặt hàm răng.

Hành động đó của Trần Vu Nhất khiến Lâm Nam Kiều không có cách nào hít thở bình thường, ngọn lửa giận vẫn đang cháy bừng bừng.

Không biết lúc nào cơn giận của cô ta sẽ bùng phát.

Tính tình xấu xa của cô ta đã bị đè nén quá lâu rồi, có thể nói là đã che giấu khoảng bảy năm, nếu như bùng phát, không biết sẽ có bộ dạng gì…

Buổi sáng Lâm Nam Kiều còn chưa ngủ dậy mà đã có tiếng đập cửa dồn dập, cô ta bị đánh thức, nhíu nhíu mày có chút bực bội.

Trần Vu Nhất ở bên cạnh vẫn còn đang ngủ, đương nhiên không có ý định đi mở cửa, Lâm Nam Kiều bất đắc dĩ đành phải buộc chặt chiếc áo ngủ ở trên người rồi đi ra mở cửa.

Người đứng ở ngoài cửa là Cát Mỹ Ngọc, nét không vui trên mặt Lâm Nam Kiều ngay lập tức liền tiêu tán, thay vào đó là một nụ cười: “Mẹ, chào buổi sáng.”

“Không còn sớm nữa, đã tám giờ rưỡi rồi.” Sắc mặt của Cát Mỹ Ngọc không tốt chút nào, còn mang theo chút trách móc: “Vu Nhất đâu rồi?”



“Anh ấy còn đang ngủ.” Lâm Nam Kiều nói, dù sao thì cô ta cũng không đi làm, cho dù ngủ đến chín giờ thì có làm sao đâu chứ.

“Ngày hôm qua nó uống quá nhiều rượu, say không biết trời đất, sáng nay đương nhiên không dậy nổi rồi. Thân là vợ, nghĩa vụ của cô là cái gì hả, nó không dậy nổi cô lại không biết kêu nó dậy hả, cái này còn cần tôi phải nhắc nhở cô ư?”

Trong lòng Lâm Nam Kiều đã vô cùng khó chịu, cô ta cảm thấy Cát Mỹ Ngọc đơn giản là muốn tìm cô ta gây chuyện.

Nhưng mà lại không thể nổi giận, vẫn phải ngoan ngoãn như cũ: “Mẹ, để con đi gọi anh ấy thức dậy.”

Thấy thái độ của cô ta như thế, Cát Mỹ Ngọc cũng không nói gì nữa, quay người rời khỏi.

Đóng cửa phòng lại, Lâm Nam Kiều thở dài một hơi, dịu dàng gọi Trần Vu Nhất, trước tiên cô ta nuốt cục tức này đã.

Chờ sau khi Trần Vu Nhất rửa mặt xong xuôi, Lâm Nam Kiều nói với anh ta rằng chúng ta ra ngoài ở đi có được không?

Cô ta vẫn cảm thấy ở riêng rất tốt, không cần phải nhìn nét mặt ai, muốn làm cái gì thì làm cái đó, ở nhà họ Trần ngày nào cũng bị xem thường, vô cùng khó chịu.

Nhưng mà Trần Vu Nhất không có ý muốn đến ở trong biệt thự, thoáng nhìn thời gian, lại tùy ý cầm lấy bộ đồ vest, chỉ ném xuống một câu để sau rồi hẵng nói.

Buổi sáng còn có cuộc họp, bây giờ là đã trễ lắm rồi.

Ở sân bay.

Hoắc Đình Phong kéo cái vali, Thân Nhã đi theo bên cạnh anh, cô đến đây để tiễn anh, xin phép nghỉ làm để tiễn anh đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play