CHƯƠNG 1159

Nhưng nếu hỏi phản ứng của Trần Vu Nhất, vẻ mặt anh ta luôn thản nhiên, lạnh lùng, còn có hơi thiếu kiên nhẫn, chỉ bỏ lại một câu, cho dù muốn tìm thì cũng phải tìm một người có nội hàm tới.

Lâm Nam Kiều cũng biết tin tức của Trần Vu Nhất, từ khi biết tin Thân Nhã mang thai, ngày nào cô ta cũng đến thẩm mỹ viện, chăm sóc và tỉa tót cho bản thân.

Phụ nữ muốn cho đàn ông một loại cảm giác kinh diễm, cảm giác kinh diễm này không phải cái loại chỉ vừa thấy đã kinh diễm và cảm mến, bình thường thì loại cảm giác này sẽ không duy trì được bao lâu.

Phụ nữ phải khiến đàn ông kinh diễm từ trong ra ngoài, từ khí chất đến ngoại hình, từng chút thay đổi và thăng hoa, bất tri bất giác sẽ hấp dẫn đàn ông ngày càng sâu, rồi không thể tự kiềm chế được.

Trần Vu Nhất lại đi xem mắt một lần nữa, đúng lúc Lâm Nam Kiều cũng xuất hiện ở cùng một quán cà phê, hai người bốn mắt nhìn nhau.

Dường như trong mắt Lâm Nam Kiều có mang theo một tầng hơi nước giống sương mù mờ mịt, ánh nước trong vắt, tuy khiến người ta cảm thấy rất đẹp, nhưng cũng rất thương cảm.

Trần Vu Nhất thấy rõ nhưng không đứng dậy, chỉ chào hỏi cô ta.

Lâm Nam Kiều rất nhanh đã thu lại cảm xúc của mình, giống như gắng gượng nở nụ cười, sau đó đi vào vị trí bên trong.

Đến khi cô ta đi ra từ bên trong, chỗ Trần Vu Nhất ngồi khi nãy đã trống rỗng, anh ta không có ở đây, cô gái kia cũng không có ở đây.

Trong lòng Lâm Nam Kiều có cảm giác rất không thoải mái, đi ra khỏi quán cà phê. Một giây sau, chiếc xe Bentley màu đen dừng bên cạnh cô ta, cửa sổ xe hạ xuống, là Trần Vu Nhất: “Lên xe.”



Trong lòng cô ta rất hưng phấn, hưng phấn đến không thể kiềm chế được. Sau khi ngồi lên, vẻ mặt lại nhàn nhạt thương cảm và cô đơn.

Cô ta không mở miệng nói chuyện, Trần Vu Nhất cũng không mở miệng, không khí trong xe lập tức trở nên rất yên tĩnh, khiến người ta có loại cảm giác ngạt thở.

Một lúc lâu sau, Lâm Nam Kiều mở miệng nói: “Anh và Thân Nhã…”

Dứt lời, một giây sau, xe đột nhiên phanh lại, bánh xe ma sát với mặt đất phát ra tiếng ma sát kịch liệt và chói tai, giọng nói của anh ta lạnh lùng, không có nhiệt độ: “Từ nay về sau, vĩnh viễn không được nhắc đến cái tên này ở bên tai anh, vĩnh viễn không được!”

Lâm Nam Kiều chưa bao giờ thấy vẻ mặt như vậy của Trần Vu Nhất, thậm chí có thể nói là có hơi khủng bố.

Lúc này Lâm Nam Kiều đã hiểu rõ ràng, lần này Thân Nhã và Trần Vu Nhất là thật…

Cô ta không nói gì nữa, quay sang nhìn ngoài cửa sổ.

Trần Vu Nhất tiếp tục khởi động xe, chạy về phía xa, sắc mặt anh ta rất u ám, hiện tại Trần Vu Nhất còn âm u hơn một chút so với trước kia.

Trước đây, Thân Nhã không thèm nói tiếng nào mà đã ích kỷ, ác độc bỏ đi đứa con của anh ta.

Anh ta ăn nói khép nép như vậy, mà cũng không thể khiến cô cảm động dù chỉ một chút, vẫn mở miệng nói với anh ta những lời lẽ tàn nhẫn, không nể tình, giẫm nát hoàn toàn lòng tự trọng của anh ta dưới chân.

Khiến anh ta tổn thương sâu nhất là cô đã dùng bình hoa để đập anh ta bị thương, miệng vết thương không nhẹ, nếu nặng hơn một chút, chỉ sợ…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play