Mỗi khi anh nhìn người khác luôn khiến người ta có cảm giác chăm chú quá mức, làm Thân Nhã đành phải nhìn sang chỗ khác.

Sau cùng cô định tắt máy nhưng đôi mắt đẹp của anh híp lại, có hơi tham lam, bàn tay to lớn rõ ràng từng khớp xương quơ quơ trước camera: “Cho anh thêm năm phút…”

Thân Nhã bất lực, đành để mặc ý anh, nhìn chằm chằm gương mặt anh, cô vẫn không thể nói ra chuyện mình mang thai.

Nhìn nhau một hồi lâu, cuối cùng Thân Nhã cũng không chịu nổi nữa, cho dù da mặt có dày đến mấy thì khi bị nhìn lâu như vậy cũng đều sẽ đỏ mặt.

Cô muốn tắt video nhưng anh lại không chịu, Thân Nhã nói đùa: “Còn nhìn nữa là phải trả tiền đó.”

Bên tay trái Hoắc Đình Phong có một ly cà phê, anh bưng lên nhấp một ngụm, sau đó lại vắt chéo chân, trên mặt thoáng hiện nét cười nhẹ: “Báo giá đi, anh trả tiền…”

Thân Nhã nói hôm nay đến công trường nên hơi mệt, muốn đi tắm.

Tay anh vuốt nhẹ ly cà phê, khẽ gật đầu, tỏ ý để cô tắt video. Cuối cùng anh nói: “Trước khi anh về, nhớ chăm sóc bản thân thật tốt đấy…”

Cô nằm trên giường, liên tiếp mấy ngày nay đều không ngủ được, trong lòng luôn có rất nhiều bộn bề.

Thật ra thì cô biết, về chuyện có nên giữ đứa bé hay không, trước sau gì cũng phải đưa ra quyết định.

Hôm nay ở công ty không có việc gì làm nên Thân Nhã định đến công trường xem sao.

Trần Vu Nhất lại tới nữa, Thân Nhã hoàn toàn không có tâm trạng để ý đến anh ta. Anh ta vẫn kiên trì, lái xe theo sát phía sau.

Cô đến vào giờ ăn trưa, hầu hết các công nhân đều đang ăn cơm hộp, chỉ có mấy người vẫn đang làm việc trên cao.



Thân Nhã cũng ngồi xổm ở đó ăn cơm hộp, Trần Vu Nhất hơi cau mày, không muốn ăn.

Mùa đông nên trời rất lạnh, nhiệt độ hạ xuống nhanh, nhìn những người đang làm việc trên cao, cô lên tiếng bảo họ xuống ăn cơm, ăn xong rồi hẵng làm tiếp.

Nhưng họ vẫn cố nhịn đói, xuống đến nơi rất mất thời gian, cũng chỉ được ăn một hộp cơm nguội, làm gì có ai hâm nóng cho họ.

Bỏ hộp cơm xuống, Thân Nhã đi tới, đứng ngay phía dưới, Trần Vu Nhất cũng đi theo, đứng bên cạnh cô. Cô cúi đầu xem tài liệu xây dựng.

Bỗng nhiên có ai đó trong đám người hét lên: “Mau nhìn kìa!”

Thân Nhã ngẩng đầu lên theo phản xạ, nhìn theo ánh mắt của mọi người, trông thấy giàn giáo bên trên hình như xảy ra trục trặc. Sau khi giàn giáo rung lắc, lập tức một công nhân rơi xuống, là từ tầng mười tám!

Nếu rơi xuống đất thì còn gì là mạng người nữa.

Thân Nhã hoảng loạn, đầu óc trống rỗng, nhưng chỉ ba giây sau, cô thở hổn hển lấy điện thoại trong túi ra, tay run run bấm gọi cấp cứu, đồng thời bảo những công nhân khác lập tức đi lấy đệm khí.

Người kia vẫn đang rơi giữa không trung, chỉ thấy được một chấm đen. Anh ta dường như rất hoảng sợ, nhưng phần nhiều là tuyệt vọng và giãy dụa, tay chân không ngừng vùng vẫy trên bầu trời.

Ai nhìn thấy tình huống lúc này cũng đều phải giật mình, Thân Nhã run rẩy, cả người lạnh toát, vừa gọi điện thoại vừa lật đật đi lên phía trước, đầu óc quay cuồng.

Dưới chân có viên gạch mà cô không để ý, cơ thể cứng đờ và tâm trí thất thần khiến cô giẫm phải, bị trượt chân rồi bổ nhào về phía trước.

Trước mặt có một đống gạch và dây thép, nếu va phải thì chắc chắn mặt mặt mày sẽ be bét máu, nặng hơn là mất mạng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play