Lúc nói chuyện, cô lấy điện thoại di động ra nhanh chóng tìm kiếm dãy số, nhưng mà bên kia lại truyền đến giọng nữ máy móc lạnh lẽo. Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện đã tắt máy, xin quý khách gọi lại sau.

Bà cụ còn đang nhìn cô, Diệp Giai Nhi lắc đầu: “Anh ấy tắt máy rồi ạ.”

“Đúng là không có đứa nào khiến cho người ta bớt lo.”

Lần này, hai người không thấy buồn ngủ, ngồi ở trên ghế sa lông, ánh mắt không hề chớp mà nhìn chằm chằm vào trong bản tin.

Thẳng cho đến ba giờ sáng, bóng dáng của Thẩm Thiên Canh mới xuất hiện trên tivi, đang chỉ huy công việc cứu viện.

Bà cụ nhẹ nhàng thở ra, đang chuẩn bị gọi điện thoại cho Tô Tình thì điện thoại đã vang lên trước một bước, là của Trạch Hy gọi tới.

“Biết rồi, bà ngoại đã xem rồi, cháu với mẹ cháu nghỉ ngơi sớm đi.”

Ở bên phía nhà họ Thẩm vẫn luôn ôm tivi không nghỉ ngơi, thẳng cho đến khi nhìn thấy Thẩm Thiên Canh xuất hiện mà không có vết thương trên người, lúc này mới thả lỏng nỗi lo trong lòng.

“Được rồi, lần này không sao, đi nghỉ ngơi thôi.”

Diệp Giai Nhi gật đầu, cô trả lời: “Bà Mục cũng đi ngủ sớm đi ạ.”

Trở lại căn phòng trên lầu hai, cô vẫn không cảm thấy buồn ngủ, không thể kiềm chế mà suy nghĩ lung tung. Nếu như động đất vẫn còn chưa kết thúc, nếu như lại xảy ra trận động đất nữa…

Giày vò cả một đêm, mắt ngay cả nhắm cũng không thể nào nhắm được. Tới sáng, cơn buồn ngủ mới đánh tới, làm cho cô cảm thấy mệt mỏi.

Đi vào phòng vệ sinh dùng nước lạnh rửa mặt, lập tức kích thích cô tỉnh táo.

Đi xuống cầu thang mới phát hiện bà cụ lại ngồi ở trên ghế sa lông ngủ gật, hiển nhiên là tối ngày hôm qua không ngủ ngon.

Đắp cái chân lên cho bà, Diệp Giai Nhi lấy điện thoại di động ra thử gọi điện thoại một lần nữa.



Hai giây, ba giây, năm giây, bảy giây…

“A lô…”

Lúc giọng nói trầm thấp cực kỳ quen thuộc xuyên thấu qua điện thoại truyền vào trong lỗ tai cô, rốt cuộc trong lòng của cô cũng đã có thể thả lỏng: “Đến đó chưa, anh vẫn ổn chứ?”

“Ừ.” Anh nói chuyện vô cùng ngắn gọn.

Hơi dừng lại một chút, cô nói tiếp: “Bác trai như thế nào rồi?”

“Rất tốt.” Lần này biến thành hai chữ, nhưng mà dường như trong giọng nói nặng nề của anh còn mang theo vẻ không kiên nhẫn: “Còn có việc gì?”

“Không có, anh ở huyện Thiểm…”

Nhưng mà còn chưa đợi cô nói xong, anh đã đánh gãy lời cô: “Bây giờ bận nhiều việc lắm, cúp máy đây, không nghe thấy tiếng cô ấy than đau hả…”

Một câu cuối cùng làm cô chẳng hiểu ra làm sao, không nghe thấy tiếng kêu đau của cô ấy à, ai kêu đau vậy?

Nhưng mà cũng không suy nghĩ gì nhiều, lúc này, chắc chắn anh bận rộn rất nhiều chuyện, sợ làm phiền đến anh, cô lại gửi một tin nhắn.

“Ở bên kia nhớ chú ý an toàn, giữ gìn sức khỏe, còn nữa, cẩn thận động đất, bình an… về nhà…”

Hai chữ về nhà cô đã đánh ba lần lại xóa ba lần, cuối cùng, vẫn chần chờ mà kiên quyết nhấn tiếp rồi gửi ra ngoài.

Sau khi gửi tin nhắn xong rồi, Diệp Giai Nhi nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại một hồi lâu, cô nghĩ chắc là anh sẽ trả lời một chữ “ừm” đơn giản.

Nhưng mà đợi cả năm phút, màn hình điện thoại không có dấu hiệu sáng lên, cô nghĩ chắc chắn là anh thật sự bận nhiều việc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play