CHƯƠNG 1111

Thân Nhã đỏ mặt vùng vẫy, anh lại ngồi dậy, hôn thật sâu lên môi cô.

Rất lâu sau, Hoắc Đình Phong mới buông ra, trong môi cô tràn ngập mùi rượu thuộc về anh. Người đàn ông đã say lại lần nữa đè lên môi cô: “Anh rất nhớ em, anh thật sự rất nhớ em…”

Dòng điện xẹt qua, cơ thể Thân Nhã không khỏi run lên. Lời thì thầm của anh khiến trái tim cô tan ra.

“Anh nhớ em, Thân Nhã…” Anh vẫn không ngừng thì thầm bên tai cô, vừa hôn vừa nói ra nỗi nhớ nhung của mình.

Trái tim cô mềm nhũn, cơ thể cũng tan chảy giống như một ghềnh nước mùa xuân. Đáy lòng rung động vì câu nói kia của anh, làm thế nào cũng không ngăn lại được.

Thật ra, tận đáy lòng cô cũng rất nhớ anh.

Đêm nay có hơi cô đơn và lạnh lẽo, nhưng lại có chút rung động. Nhất là lúc đối diện với người đàn ông mình yêu, cô thật sự rất muốn đắm chìm trong sự dịu dàng này…

Phụ nữ nào phải thánh mẫu Maria, phụ nữ dù sao cũng là người rất đỗi bình thường, giống như đàn ông…



Lâm Nam Kiều vẫn luôn để ý đến động tĩnh của Trần Vu Nhất, hơn nữa, bên cạnh cô ta còn có Trần Bội Linh.

Đối với Lâm Nam Kiều mà nói, muốn có được tin tức liên quan đến Trần Vu Nhất cũng không phải chuyện gì khó, thậm chí có thể nói là rất đơn giản.

Trần Bội Linh chưa bao giờ giữ kẽ với cô ta, nhất là lúc mối quan hệ giữa hai người đang phát triển tốt đẹp như thế này.



Hôm nay, Trần Bội Linh đến cửa hàng, mang theo bộ sưu tập của mùa mới nhất, Lâm Nam Kiều đang thu xếp lại mọi thứ.

Lúc rảnh rỗi, Trần Bội Linh nghe điện thoại, là Cát Mỹ Ngọc gọi tới, nói Trần Vu Nhất đến chỗ bác sĩ Trương kiểm tra, buổi tối sẽ về nhà họ Trần cùng nhau ăn cơm, bảo Trần Bội Linh cũng về ăn tối, nói là buổi tối ba của Trần Vu Nhất cũng sẽ về, mọi người cùng nhau về nhà.

Lâm Nam Kiều nghe tin anh ta đến bệnh viện kiểm tra, đôi mắt khẽ đảo quanh, sau đó xin nghỉ với Trần Bội Linh, nói buổi chiều mình có việc bận, không thể đi làm. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Trần Bội Linh cũng không hỏi nhiều, lập tức đồng ý, sau đó bận rộn chuyện trong cửa hàng.

Sau khi xin nghỉ và thu dọn đồ đạc xong, Lâm Nam Kiều đeo túi xách lên rồi rời đi. Cô ta chặn một chiếc taxi lại, đi về hướng bệnh viện.

Sau khi đến bệnh viện, cô ta trực tiếp đi tìm bác sĩ Trương. Y tá nói bác sĩ Trương còn đang bận, phải chờ một lát nữa.

Lâm Nam Kiều đứng trên hành lang bệnh viện chờ đợi, đúng lúc nhìn thấy bóng dáng của Trần Vu Nhất băng qua hành lang đối diện…

Cô ta hít sâu, lùi về sau hai nước, đứng trong chỗ tối không ló ra. Lúc này đương nhiên không phải thời điểm để gặp nhau.

Đợi sau khi bóng dáng Trần Vu Nhất biến mất, Lâm Nam Kiều mới bước ra khỏi góc tối.

Y tá cũng đúng lúc đi tới, nói bác sĩ Trương đã xong việc, bây giờ có thể qua đó.

Lâm Nam Kiều gật đầu theo y tá đi vào, trong phòng rất oi bức, hệ thống sưởi bật hết công suất, cô ta cảm thấy hơi nóng.

Lâm Nam Kiều đứng dậy, bắt đầu cởi chiếc áo khoác đang mặc trên người ra. Bên trong là chiếc váy liền áo cổ chữ V bó sát, hoàn toàn phô bày ra dáng người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play