CHƯƠNG 1080

“Tối đi uống cà phê không?” Trần Vu Nhất hẹn cô.

Thân Nhã bắt đầu làm việc, coi những lời anh ta nói như gió thổi bên tai. Nhưng Trần Vu Nhất lại mặt mày rạng rỡ, người không biết chuyện còn tưởng rằng anh ta có chuyện vui gì trọng đại lắm.

Tới giờ tan làm, Thân Nhã đi đằng trước còn Trần Vu Nhất theo sau. Lúc họ đứng trước thang máy, bỗng nhiên nhìn thấy Hoắc Đình Phong.

Thân Nhã nhìn thẳng, chỉ một mực đợi thang máy mở ra, sau đó bước vào.

Giám đốc còn đang ấn thang máy chuyên dụng, Hoắc Đình Phong mấp máy môi mỏng lên tiếng: “Không cần.”

Dứt lời, anh xoay người, đôi chân dài mê người sải bước đi tới trước thang máy rồi bước vào, ấn nút tầng một.

Giám đốc vô cùng nghi hoặc, không phải anh Hoắc nói còn phải lên lấy tài liệu à? Sao đột nhiên lại thay đổi quyết định thế?

Cuối cùng, dường như nghĩ tới điều gì đó, trên mặt anh ta tươi cười rạng rỡ. Không phải Tiểu Thân vừa mới rời đi à?

Có vẻ Hoắc Đình Phong không hề cạo râu, chút râu mới mọc hơi lún phún, nhưng trông càng gợi cảm, quyến rũ và chững chạc.

Anh đi vào bãi đỗ, lái xe đi, thong thả đuổi theo chiếc xe bus phía trước.

Trên xe bus có Thân Nhã, còn có Trần Vu Nhất vẫn luôn bám theo Thân Nhã, không chịu rời đi.

Bên ngoài khu chung cư có nhân viên bảo vệ chặn Trần Vu Nhất lại. Người bảo vệ này đã thấy chiếc xe của Hoắc Đình Phong rất nhiều lần, tối hôm đó Hoắc Đình Phong nổi nóng ông ấy cũng có mặt ở đấy nên ấn tượng khá sâu sắc.

Ông ấy không ngăn Hoắc Đình Phong lại, xe chạy vào trong theo ý anh.



Thân Nhã chú ý đến chiếc xe, không phản ứng quá nhiều. Trong khoảng thời gian này, cô mệt mỏi tinh thần, thực sự không muốn nghĩ tới bất cứ chuyện gì khác nữa. Tải ápp нola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Cuộc sống vẫn như trước đây, ăn tối, làm việc, tắm rửa, sau đó ngồi trên ghế sô pha xem ti vi tập yoga rồi đi ngủ.

Lần này cũng vậy, sau khi tắt đèn chiếc xe mới chậm rãi lái đi.

Tô Chính Kiêu đã biết chuyện chia tay, anh ta khẽ mỉm cười, trông có vẻ rất hài lòng.

Hoắc Đình Phong để chìa khóa lên bàn, Tô Chính Kiêu chỉ vào phòng, tỏ ý Tô Hoài Giang đã ngủ.

“Hai ngày nữa tôi sẽ đưa cô ấy trở về nước K.” Hoắc Đình Phong nói với Tô Chính Kiêu.

Tô Chính Kiêu không thể đoán được trong lòng anh đang nghĩ gì, ngay lập tức nói: “Tôi sẽ cùng cậu tới nước K.”

Hoắc Đình Phong không trả lời, anh ta đi hay ở đều được, cứ tùy ý, nhưng có một số chuyện cần giải quyết.

Ngày hôm sau Thân Nhã thức dậy, Tiểu Trương đã đưa bánh, sữa đậu nành và quẩy tới ngoài cửa.

Cô bước ra khỏi chung cư đi làm, Tiểu Trương lái xe đi theo sau, không nhanh không chậm giữ một khoảng cách với cô.

Thân Nhã hơi khó chịu, nhưng Tiểu Trương lại không chịu nghe lời cô, vẫn cứ làm theo ý mình, nói ra thì anh ta lại bảo ‘tôi chỉ nghe theo lệnh của anh Hoắc’.

Còn cả anh Hoắc bảo anh ta làm thế nào thì anh ta làm thế đó.

Thân Nhã lấy điện thoại ra tìm số điện thoại, cô khẽ nhắm mắt lại, hít sâu một hơi rồi cất điện thoại đi.

Một ngày còn cảm thấy kỳ quái, nhưng ngày thứ hai đã thành thói quen, ngày thứ ba lại thấy bình thường. Cô cứ để mặc cho Tiểu Trương đi theo sau mình, cô đã có thể phớt lờ cực kỳ tự nhiên được rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play