CHƯƠNG 1069

Biết nhau càng lâu thì mức độ hài lòng của Trần Bội Linh đối với Lâm Nam Kiều càng cao, vừa dịu dàng thùy mị lại chu đáo, tốt bụng, chăm chỉ và khoan dung, là một cô gái tốt.

Trong lòng cô ta từng nghĩ, người phụ nữ có thể khiến em trai Trần Vu Nhất coi trọng thì hẳn cũng có vài ưu điểm.

Ở một bên khác.

Hoắc Đình Phong đưa Thân Nhã đi làm. Ngủ cả một đêm, Thân Nhã vất vả lắm mới lấy lại được một chút tinh thần.

Tuy nhiên vẫn còn rất mệt mỏi, lúc này Thân Nhã không còn chút sức sống nào cả.

Thế nhưng người đàn ông kia lại toát lên vẻ chững chạc, tinh thần sảng khoái, khoé môi mang theo nụ cười.

Thân Nhã tựa vào cửa số xe chợp mắt, Hoắc Đình Phong thấy thế liền cho xe chạy chậm lại rất bình ổn, để cô có thể ngủ thoải mái.

Xe dừng lại trước cửa công ty, Thân Nhã ngủ đến mức hơi mụ mị. Cô nghiêng người sang hôn lên khuôn mặt rõ nét của anh, sau đó mở cửa xe đi xuống.

Hoắc Đình Phong gọi cô lại, đưa cho cô một phần ăn sáng.

Sau khi nói tạm biệt lẫn nhau, Thân Nhã mang theo bữa sáng, vui vẻ bước vào công ty, trên hai má vẫn còn nét ửng hồng xinh xắn.

Bước vào phòng làm việc, Thân Nhã thấy Trần Vu Nhất đang cầm một bó hoa hồng xinh tươi, trên đó còn có những giọt nước lăn tăn, anh ta thì đứng bên cạnh bàn làm việc.



Thân Nhã nhíu mày, tất cả đồng nghiệp trong phòng làm việc đều nhìn cô với ánh mắt hâm mộ khác thường.

Trần Vu Nhất đặt hoa lên bàn, Thân Nhã yêu cầu anh ta cầm đi nhưng đương nhiên anh ta sẽ không chịu, cô cũng không khách sáo nữa mà ném thẳng nó xuống đất.

Trần Vu Nhất cũng không tức giận, anh ta nhặt lên, tiếp tục để lên bàn, sau đó cô vẫn tiếp tục ném.

Cuộc chiến tranh diễn ra mà không một tiếng động, không có khói thuốc súng nhưng lại gay gắt hơn cả khói súng. Anh nhặt lên em vứt nữa thì anh lại nhặt tiếp.

Cuối cùng giám đốc cũng không nhìn nổi nữa bèn bước tới nhặt hoa lên: “Tổng giám đốc Trần ngày mai sẽ nhậm chức chủ tịch của Trần Thị, bó hoa hồng này là quà cho mọi người hôm nay. Nhân viên nữ phòng chúng ta có phúc, mỗi người một bông. Nào, tới đây.”

Hoa hồng tuy đắt đỏ nhưng sau khi bị tàn phá như vậy, vài cánh hoa đã rụng rời rồi, trông hơi xấu xí, chẳng ai muốn cả.

Vẻ mặt giám đốc đanh lại, trực tiếp nhét cho mỗi nữ nhân viên một bông, cuối cùng chừa lại cho Thân Nhã năm bông còn nguyên vẹn.

Thân Nhã định ném vào thùng rác, giám đốc nhìn chằm chằm vào hành động của cô: “Hiện giờ đang là thời gian làm việc, cô hãy chú ý lời nói và hành động của mình đi. Cô vừa mới cho mọi người xem một màn kịch hay đấy, có phải vẫn còn chưa đủ ầm ĩ hay không?”

Cũng chẳng sao cả, Thân Nhã ngồi xuống, bắt đầu xem tài liệu, để mặc cho giám đốc tìm bình hoa cắm năm bông hồng kia đặt trước bàn làm việc của cô.

Dưới lầu, Hoắc Đình Phong vừa quay đầu xe định rời đi thì chợt có tiếng chuông, anh bật tai nghe bluetooth. Khuôn mặt không thể hiện cảm xúc ấy hiếm khi chuyển sang vẻ nặng nề, rất khó coi, giọng nói ấm áp liền biến thành trầm lắng: “Bây giờ em đang ở đâu?”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play