"Cậu chuyển về nhà Thái tử ở rồi sao?!" - Tần Lam há hốc mồm.
"Xin lỗi! Tớ..." - San San bó tay.
Chuyện bị cưỡng hôn rồi xém bị cưỡng hiếp tối qua nữa. Làm sao cô có thể kể ra đây? 100% Tần Lam sẽ không tin.
"Tớ có thể làm gì để bù đắp cho cậu đây?! Hay là..."
Ngay chiều ngay hôm ấy, âm mưu được lên kế hoạch thực hiện kỹ càng của San San được thực hiện. San San gọi vào số của Lâm Quân, giọng thiết tha.
Lâm Quân lúc ấy xém giật mình khi thấy số gọi đến hiện trên màn hình là "1. San".
"Thái tử!"
Sự ngọt ngào đó làm người anh nhẹ như muốn bay, khỏi nói anh đã hí hửng thế nào. Anh đã phải cố hết sức để gằn ra sự điềm tĩnh. Người ta hay nói đây là "làm giá".
"Ừ, tôi đây. Em gọi tôi có chuyện gì không?"
"Chiều nay, mình hẹn nhau ở quán cà phê được không anh? Em... có chuyện muốn nói!"
Cách xưng hô ngọt lịm khiến anh nghẹt cả thở vì hạnh phúc.
"Được. Vừa hay chiều nay tôi cũng rảnh. Em hãy chờ tôi!"
Chiếc điện thoại vừa cúp xuống, anh thiếu điều muốn nhảy cẫng lên vì vui sướng. Đêm hôm qua, cô khóc đến tắc nghẹn cả tiếng. Anh muốn phát điên nhưng chẳng thể làm gì. Lúc đó, anh chỉ sợ cô thật sự không muốn nhìn mặt anh nữa, cô không muốn ở trong biệt thự nữa, cô sẽ ra khỏi cuộc thi. Thậm chí ngay cả lúc nhìn thấy như thế, anh vẫn không tài nào tin được.
Buổi trưa vừa qua, anh đã xếp gọn hết tấu chương qua một bên để sửa soạn cho thật bảnh bao đi gặp cô. Thế nhưng, điều bất ngờ nhất trong ngày vẫn chưa đến. Thật bất ngờ khi đến chỗ hẹn, người chờ anh lại là một cô gái khác.
Anh đã phải tự trấn tĩnh mình suốt ngay khi cô ta gọi lên.
"Thái tử, em ở đây!"
Sẽ là dễ hiểu khi một cô gái hẹn gặp một chàng trai, nhưng do quá ngại ngùng đã gọi thêm cô bạn thân đi cùng. Giữ phép, anh lịch thiệp ngồi xuống ghế đối diện.
Một cô gái khá xinh, có thể thấy San San chọn bạn cũng có mắt nhìn. Có điều, mọi chuyện bắt đầu khác khi anh hỏi.
"San San đâu?"
Không chào hỏi, không một cái bắt tay, không một lời giới thiệu, anh nói ngay vào trọng tâm, một cách dứt khoát, lạnh lùng đến sỗ sàng.
Cô gái kia như ngạc nhiên lắm khi anh hỏi thế. Đôi môi cô ta mím lại đầy lúng túng.
"San San đi vệ sinh. Một lát sẽ quay lại thôi ạ!"
Sau đó, cô gái kia liên tục tỏ ra thân thiện, chỉ là anh không hề lên tiếng.
"Tôi thấy chúng ta nên đợi San San đến!"
Lúc này trong lòng anh đã như linh cảm được điều gì không ổn trong vụ hò hẹn này. Đêm qua, San San đã khẳng khái tuyên bố không đội trời chung với anh, với tính cách của cô, anh biết đó là sự thật.
"Có vẻ cô ấy bận nên đi rồi ạ. Cô ấy không đến được đâu nên chúng ta..."
Còn chưa dứt lời, anh đã đứng dậy với một sự đau xót ở trong lòng. Anh hiểu chuyện gì đang diễn ra.
"Xin lỗi, nếu không có San San ở đây, tôi cũng không có lý do gì để ở lại nữa!"
Nói rồi, anh quay lưng đi. Khó chịu vì tình cảm của bản thân không được tôn trọng, cô rõ ràng biết anh thích cô, anh muốn cô, làm vậy cốt để làm tổn thương đến tình cảm của anh. Anh tức giận và chua chát cho chính bản thân mình.
"San San đang ở đâu?"
Anh không nén được bực tức quay qua hỏi người trợ lý đang khúm núm kế bên. Khi anh nổi trận lôi đình, dù không bộc lộ ra ngoài, nhưng những người đi theo anh đều sẽ cảm thấy có luồng ám khí khiến toàn thân không rét mà run.
"Ban nãy, thái tử vào trong, tiểu thư thấy vậy đã đi ra ngoài rồi ạ!"
"Vậy sao các người không đi theo? Đó không phải là nhiệm vụ của các người sao?"
"Tiểu thư... Tiểu thư không cho phép!" - Rồi như căng thẳng quá, anh trợ lý phải tự trấn an mình một lúc mới dám nói - "Là đi với người đàn ông hôm qua!"
Trong lúc không hay biết về việc có người đang vì mình mà phải chịu trận ở đâu đó, San San vẫn đang tíu tít với Khưu Dật. Dạo gần đây, cô bị giới truyền thông săn lùng. Lâm Quân đã phái vệ sĩ đi theo túc trực. Nhưng khi đi với Khưu Dật, đều bị cô đuổi hết về, cô đi toàn phải lựa những chỗ vắng vẻ.
"Em nổi tiếng quá rồi đấy!" - Khưu Dật quở trách khi lúc nào muốn đi với cô cũng đều như đi ăn cướp, trốn chui trốn lủi.
"Em đâu biết gì đâu!" - San San làm mặt vô tội.
"Còn nói nữa. Em và Thái tử... Rốt cuộc ai mới là bạn trai của em?"
Ngay cả khi đi với anh, San San cũng không ngừng phàn nàn về hắn. Điều này khiến anh vô cùng khó chịu.
"Đương nhiên là anh rồi! Chuyện này còn phải hỏi nữa sao?"
"Nhưng em với hắn hôn nhau rồi, còn về ở chung nhà với nhau nữa. Em muốn anh phải nghĩ sao đây?"
San San biết là vậy, nhưng cô thật sự không có bất cứ sự lựa chọn nào mà. Tay San San đột nhiên đưa lên giữ lấy mặt anh, nhân lúc anh chưa kịp phản ứng, cô hôn nhanh lên môi anh.
"Đấy! Giờ thì hôn rồi này!"
Khưu Dật bị cô làm cho đứng hình luôn. Mặt cô bị phản ứng của anh làm cho đỏ ửng.
"Anh như vậy là sao chứ?" - Cô hờn dỗi.
"Không. Không có gì!" - Anh vội giải thích - "Chỉ là... chưa kịp thưởng thức mà thôi!"
Anh ôm lấy cô, tiếp tục cuốn cô vào những vòng tư vị thổn thức. Anh từ từ dạy cô cách hôn trả lại.
Cả đời này Khưu Dật anh không ngờ sẽ bị một cô nhóc tuyên bố là bạn trai khi chưa kịp đồng ý, giờ lại còn bị cưỡng hôn. Dĩ nhiên, San San không phải là người bạn gái đầu tiên của anh, nhưng ở cô luôn có sức hút gì đó làm anh không tài nào cưỡng lại được.
"Em thật sự không thể bỏ cuộc thi đó đi sao? Hãy rời xa thái tử, anh có thể cho em mọi thứ!"
Anh thì thầm. Đây là điều anh muốn nói, từ rất lâu rồi. Anh không thể nào dối lòng rằng mình không hề ghen tuông khi thấy San San luôn xuất hiện chung với người đàn ông đó. Anh cảm thấy bất lực khi không thể nào lên báo đính chính lại rằng cô là bạn gái của anh. Ai cũng biết đó là ý tưởng điên rồ, đến người điên rồ nhất cũng biết Thái tử để mắt đến San San, làm thế là động chạm đến Thái tử, đến Hoàng đế tương lai, đến hoàng gia, chắc chắn anh và gia đình không thể sống yên.
Hơn nữa, anh tin tưởng San San.
"Em không thể... Xin lỗi!"
Câu nói đấy đã chấm dứt buổi hẹn hò của cả hai. Không khí chùng xuống đến nghẹt thở. Trên suốt đường về, Khưu Dật không hé một lời nào cả.
Đương nhiên cô biết. Xin lỗi không thoả mãn hết mọi thứ. Nhưng thực sự, cô cần phải lo rất nhiều thứ.
Trong đó bao gồm cả vị ác quỷ đang ngồi ở trong biệt thự. Cô đã phải nói dối Khưu Dật rằng cô ở đây thôi, chứ thái tử không bao giờ ở đây cả, toàn ở trong lâu đài. Trên thực tế, từ lúc chuyển đến đây, tên ác quỷ kia ngoài đi làm và tiếp khách thì chưa bao giờ rời khỏi căn biệt thự.
"Em đi chơi vui vẻ chứ?"
Cô ngây thơ, còn tin là mình có thể lén lút trèo lên trên lầu sau lưng hắn.
"Chỗ nào không có anh. Tôi đều vui vẻ!"
Cô cố ý chọc tức anh.
"Lừa tôi đối với em vui thế sao?" - Anh chộp lấy cổ tay cô - "Tôi có thể loại em ra khỏi cuộc thi chỉ qua một cú điện thoại! Em có tin không?"
"Kệ anh!"
San San vừa vùng ra đã chạy như bay lên phòng. Lâm Quân tất nhiên không chịu thua, cơn thịnh nộ vẫn đang bốc cháy ngùn ngụt ở trên đầu. Sao anh có thể tha cho cô dễ dàng như vậy chứ?
Anh đuổi kịp cô, không hề để ý đến tiếng động kỳ lạ phát ra từ bên dưới.
"Vòng này xem ra cô sẽ rớt!"
"Để xem đã!"
Ánh mắt cô không hề nao núng, như đang nắm chắc phần thắng trong tay. Cô tóm lấy vai anh, ngả người xuống giường. Cùng lúc đám phóng viên ùa vào phòng. Mai trên bìa tạp chí, khung cảnh này sẽ được lên trang nhất.
"Giữ yên đó!" - Cô ra lệnh, cười thật tươi vào ống kính máy ảnh chớp tắt, càng kề sát cơ thể mình vào anh.
"Nếu đã vậy... Tôi không nhường em nữa!"
"Một lão già như anh. Cơ bản không đủ sức để mà đấu với tôi! Từ hôm nay, anh sẽ không thể đe doạ được tôi nữa. Anh dám loại tôi, anh sẽ bị ô danh suốt đời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play