Chiếc váy trắng muốt tinh khôi, chiếc mũ voan mỏng manh rũ xuống che khuất đi gương mặt xinh đẹp. Toàn thân cô như được dát kim cương, lấp lánh đến chói loà. Bộ váy cưới kiêu sa, lộng lẫy, nặng trịch, cần đến cả chục người đi đằng sau cầm váy.
Lễ cưới là quốc hôn nên sẽ được truyền hình trực tiếp đi toàn quốc. Bên ngoài nhà thờ, cánh báo chí rình rập bao vây choán hết cả lối đi. Các anh lính gác hoàng gia đã hoạt động hết công suất mới lấy được lối đi cho cô. Những ánh đèn flash liên tục nhấp nháy, cộng hưởng với âm thanh của những phóng viên đang đưa tin.
San San cảm giác giống như phải mất đến cả ngàn năm, cô mới lết được đến trước cánh cửa giáo đường. Khi cánh cửa mở ra, cô nhìn thấy anh, trong bộ âu phục hoàng gia, vẫn phong độ như thế. Trông thấy cô, anh có chút bất ngờ. Ánh mắt anh vừa toát lên sự mong mỏi, sự hân hoan và hạnh phúc. Khi bàn tay cô được đặt lên tay anh, cô biết một cuộc sống tươi đẹp mới sắp sửa bắt đầu.
Lời nói của vị cha sứ cô hoàn toàn không để lọt vào tai nữa. Mọi sự tập trung của cô đều đổ dồn vào anh, khi anh đọc lời thề, khi anh nói câu đồng ý. Giờ chỉ còn cần cô nói ra nữa thôi.
Giáo đường đang đứng im phăng phắc, đột nhiên cánh cửa lại hé mở thêm một lần nữa. Thục Khuê và tất cả những người phụ nữ từng qua đêm với anh xông vào. Trên người họ đều là những bộ váy cưới, đến đây để phá huỷ lễ cưới của cô.
"Diệp San San, anh ấy thật sự hoàn toàn thuộc về cô ư? Bọn tôi hiểu biết hết về cơ thể anh ấy. Cô thì sao?" – Thục Khuê ngửa cổ cười vang, cầm lấy xấp ảnh lên trần nhà thờ lớn.
Mọi người náo động. San San cảm giác giống như một người đang trên thiên đàng bị ném thẳng xuống địa ngục. Một tấm ảnh bay đến chỗ cô, là tấm ảnh hai người đang hoan ái, không cần phải hỏi người còn lại của tấm ảnh kia chính là chú rể.
"Không! Không!".
"San San, em tỉnh dậy đi!" – Có người mới sáng sớm đã bị cô đá bay xuống dưới đất – "Lại mơ thấy ác mộng sao?".
San San bật người ngồi dậy trên giường, mắt mở lớn. Ban nãy chỉ là một giấc mơ!
Cô trừng mắt với người đàn ông tội nghiệp đang loay hoay thu dọn chăn gối bị rớt xuống dưới theo.
"Em làm sao thế?".
Tâm trạng mới đầu ngày mà đã không tốt. San San hận anh ngày xưa sao lại đi quan hệ với nhiều cô gái như vậy. Để giờ, cái nghiệp của anh đều do cô gánh.
Câu nói kia của Thục Khuê từ hôm đó cứ luôn ám ảnh cô!
"Sao thế?" – Lâm Quân đã biết sợ cô rồi.
Chỉ cần cô hơi cáu bẳn, tâm trạng không tốt một tí, anh sẽ ra sức lấy lòng.
"Em đói không? Chúng ta đi ăn sáng!".
San San không thèm nói chuyện với anh, trùm chăn vô ngủ tiếp. Dù sao đây cũng chưa phải là cơn ác mộng kinh khủng nhất mấy ngày qua. Tồi tệ nhất phải là đêm hôm kia, San San còn mơ thấy hai người họ dám "làm chuyện đó" trước mặt cô. Lâm Quân ngoài đời thực vô tội không biết chuyện gì đã bị cô hờ hững suốt ba ngày liền.
Thực ra trong lòng người nào đó bị cô tức giận vô cớ đang rất bức xúc. Ngày nào lên chầu triều đều muốn bùng nổ, nhưng cố gắng kìm nén. Đối với người xung quanh, liên tục gắt gỏng.
Một hôm nào đó, Chung đại ca nhẹ nhàng hỏi anh.
"Sao dạo này không thấy cậu đến Krystal chơi thế? Làm hoà với San San rồi à? Dẫn luôn em dâu đến chơi đi!".
"Chơi chơi cái đầu cậu! Cậu chơi một mình cậu đi, đừng gọi tôi vì những việc không quan trọng như thế!" – Lâm Quân quát, cúp máy cái rụp.
Cơn giận chuyển sang cho Chung Thế Hiển. Anh bấm điện thoại gọi San San.
"San San à! Em cho cậu ta ăn cái gì mà tự dưng dở chứng vậy hả?!".
"Anh ấy ăn cái gì, anh phải hỏi đầu bếp chứ sao lại hỏi em?!" – Cô giả nai.
"Thôi, em đừng động đến cậu ta nữa. Cậu ta chẳng chết đâu, chết bọn anh với đống đồ trong cung điện thôi. Em làm gì cũng nên giương cao đánh khẽ một tí!".
Cho dù có nhịn được bao lâu, hôm nay Lâm Quân thật sự không nhịn được nữa. Thứ làm anh bức bối không phải là đống đồ vô dụng trong cung, mà cũng chẳng phải là đồng bọn Krystal kia, có trút giận lên bọn họ thêm nữa thì hung thủ chính vẫn sẽ chọc điên anh tiếp thôi.
Ngọn núi lửa bị dồn ức lâu ngày cuối cùng đã phun trào.
Biểu hiện thứ nhất, nói chuyện cục mịch, những câu hỏi ậm ờ cho qua, chỉ trả lời có hoặc không, không giải thích gì thêm.
Biểu hiện thứ hai, mặc dù rõ ràng là đang nói chuyện với nhau, mắt vẫn dán chặt lên tờ báo hoặc đống công văn.
Biểu hiện thứ ba, không thèm đi ngủ chung với cô, nói là bận muốn ở lại thư phòng qua đêm.
Bạn giận một người vô cớ, người ta không làm gì, bạn cứ thế tiếp tục giận, nhưng khi đã phản tác dụng, bạn quay sang ỉ ôi.
San San biết anh giận, chính cô cũng không thể giải toả hết nỗi bức bối trong lòng mình. Thục Khuê nói cô không hiểu hết về anh, vậy lần này cô sẽ hiểu!
"Chung đại ca, tối nay mọi người có ở Krystal không?".
"Chẳng phải chiều nay mới gọi cho cậu, cậu chả quát tôi một trận đấy sao?".
Chung đại ca giang hồ thế thôi, bên sâu thẳm vẫn rất chi nhạy cảm. Lâm Quân an ủi.
"Chung đại ca, cậu đã phải chịu ấm ức rồi!".
"Sao thế, cãi nhau với em dâu à? Có Tiêu Vũ Hy và Tiêu Viễn đi đấy!".
"Có một chút. Tôi đang còn một đống công văn nữa! Khi nào xong anh qua đón tôi được chứ? Tôi không muốn San San nghĩ tôi đi ra ngoài một mình qua đêm...".
"Được rồi, một lát nữa, tôi qua đón cậu!".
Trở về với đống giấy tờ trên bàn, những gương mặt khủng bố, trộm cắp khiến anh không khỏi thở dài. Lâm Quân đã truy lùng tung tích của ngọc tỉ suốt mấy tháng nay, tất cả đều bặt vô âm tín. Những kẻ tình nghi này, anh e rằng đều là anh kiếm chuyện để làm thôi! Bọn chúng đều đã bị theo dõi, nếu có ngọc tỉ trong tay thì phải hành động rồi chứ?!
Ngày cưới San San về, anh sẽ đăng cơ. Chỉ sợ đến lúc đó, ngọc tỉ mới chưa làm xong kịp.
Đang trằn trọc suy nghĩ, tiếng cửa mở làm anh giật bắn mình.
"Vào phòng làm việc của anh mà không gõ cửa à San San?" – Anh chỉ là đang kiếm cơ hội trút giận lên người cô.
Khi cô quay người lại, anh đã á khẩu. Chiếc váy trắng cô mặc trên người kia ban đầu có vẻ rất bình thường. Thế nào gặp ánh đèn đều trở nên trong suốt! Toàn bộ cơ thể cô được phơi bày trước mắt anh.
San San lại xinh đẹp lên rồi, chứng tỏ anh nuôi cô rất tốt!
Mái tóc dài rũ xuống đến tận hông, đuôi tóc được uốn xoăn nhẹ nhàng, được vén gọn gàng qua hai bên tai cô càng thêm phần gợi cảm. Tuy nhiên không vì thế mà cản trở tầm nhìn của anh mà bo qua vùng da thịt căng tròn mềm mại. Đỉnh đồi ửng hồng bên trong đều được anh nhìn thấu.
Ở bên cô lâu như vậy, không phải anh không có chút dục vọng nào, mỗi lần ngửi thấy mùi hương êm dịu trên tóc cô, trên người cô, anh đều rúng động chứ đừng nói đến phải chạm đến cơ thể cô. Tình yêu của anh là thứ khát khao còn mãnh liệt hơn rất nhiều so với nhục dục kia. Chỉ cần là cô, anh đều khao khát. Nhưng lại e sợ, sợ chính mình sẽ coi cô như những người con gái khác. Những thứ mà San San muốn, anh đều có thể cho cô.
San San đứng trước mặt anh. Mớ giấy tờ trên bàn đều đã bị anh vứt bỏ một cách lộn xộn. Mái tóc cô xoà xuống quét qua gương mặt anh. Đôi môi mềm mại chủ động xâm lược môi anh.
"Em muốn anh yêu em!".
Hương thơm ngọt ngào của cô làm anh không khống chế được nữa. Bàn tay cách lớp áo bóp chặt lấy khối thịt mềm mại. Móng tay khẽ sướt qua khe rãnh nhỏ ở đỉnh đồi.
"A...".
Cơ thể cô ở trong tay anh không ngừng run rẩy.
"Cởi áo anh ra!".
San San ngoan ngoãn nghe lời, ngón tay lần theo từng đường nút, yếu ớt cởi ra. Nụ hoa của cô đã nở rộ dưới bàn tay anh. Thời cơ đã đến, miệng anh hé ra ngoạm lấy một bên ngực to tròn.
Cổ họng cô để thoát ra những âm thanh đứt quãng. Chân tay bủn rủn, không còn sức lực. Mệnh lệnh của anh đã trở nên bất khả thi đối với cô.
Mọi dây thần kinh cảm quan đều đang tập trung ở chỗ anh đang liếm láp. Đồi nhũ được phủ một tầng sương mù ẩm ướt khiến hai nhụ hoa đỏ rực càng trở nên bắt mắt, lớp áo trở nên trong suốt hơn. San San lúc này đã nằm ngửa ở trên bàn, như một con mồi nhỏ bé đang ở trong tay mãnh thú chờ bị nuốt chửng.
Hai má phiếm hồng. Hàng lông mi dài khẽ rung động. Dưới thân anh, cô càng trở nên nhỏ bé, mỏng manh và dễ vỡ.
"San San, em đẹp lên rồi!" – Lâm Quân gầm gừ than thở, vuốt ve má cô.
Lúc này, bên ngoài có tiếng gõ cửa. Sao bao giờ đang trên đỉnh cao trào anh cũng bị phá bĩnh? Lần nào cô cũng gây ra hoạ lớn rồi để anh tự giải quyết?
Anh với lấy chiếc áo vắt trên ghế khoác lên người cô. Đôi mắt xanh mờ đục vẫn không sao rời được chỗ ướt sẫm trên ngực cô. Anh định giữ nguyên tư thế này, nghe tin xong sẽ tiếp tục công việc dang dở.
"Vào đi!" – Giọng anh gắt gỏng.
Anh vệ sĩ nhìn thấy San San đang ngồi quay lưng lại trên bàn, người vị Thái tử nào đó đang đứng giữa hai đùi cô, thoáng đã đoán ra chuyện gì nên có chút bối rối.
"Nói nhanh đi!".
"Chung đại ca đến rồi ạ, nói rằng chờ ngài ở trước biệt thự!".
San San mơ hồ.
"Giờ này Chung đại ca đến làm gì nhỉ?".
Sao anh có thể quên khuấy mất chuyện này?!
"Là anh. Anh hẹn cậu ta đi Krystal!".
"Vào giờ này?! Hai anh định đi qua đêm chắc?!".
Cổ họng Lâm Quân bị tắc nghẽn, không biết nên nói như thế nào.
San San định hỏi thế thôi, không ngờ lại là thật.
"Anh muốn để em ở nhà một mình nguyên một đêm?!" – Mắt cô đã óng ánh nước.
San San tức giận muốn nhảy xuống dưới bàn. Tay anh đã nhanh hơn giữ lấy bắp đùi cô.
"Đừng mà! Để bây giờ anh gọi cậu ta huỷ hẹn!" – Yết hầu lớn của anh di chuyển lên xuống dường như đang rất khô nóng.
Anh ấn mông cô ra mép bàn, để nơi đó của cô tiếp xúc trực diện với nơi nóng bỏng của anh.
"Anh sẽ huỷ hẹn ngay bây giờ! San San, xin em đấy!".
Lâm Quân chưa từng khao khát người phụ nữ nào như vậy. Anh chưa từng gặp người nào có sức mê hoặc anh như cô.
San San khẽ nhích ra khỏi người anh, thở dài nói với giọng buồn rầu.
"Anh đi với Chung đại ca đi thì hơn!".
Khỏi cần nói, đêm đó có người không dám ra ngoài nữa, nhưng cũng chẳng sơ múi được gì thêm.