Bên ngoài đã tối đen, chỉ còn ánh trăng yếu ớt bên ngoài soi vào cửa sổ năm tấc vuông, phản chiếu xuống sàn gỗ những vệt sáng yếu ớt. Lụa thiển hồng sắc phất phơ lay động, trản đèn dọc đường đi vẫn âm ỉ cháy sáng, chúc lệ trượt dài trên giá đỡ khổng tước.

Trở mình một cái, tay đều tê đến không nhấc lên nổi, nghiêng đầu nhìn qua, tâm ái nhân vẫn an ổn gối đầu lên tay nàng mà ngủ.

Nơi này là thư phòng nếu qua đêm có chút bất tiện, Diệp Hy nghĩ ngợi một lúc, quyết định đưa Triệu Tuyên cùng nhau trở về Phong Y Thiên Nguyệt. Nào ngờ vừa mới nhổm người ngồi dậy thì eo đã bị đối phương ghì chặt, âm thanh hoảng hốt có chút nghẹn lại do chưa tỉnh ngủ cao cao phát ra.

"Diệp Hy đừng đi!!"

Phát hiện mắt đối phương đã đỏ bừng lên, quanh mắt đầy lệ quang, tưởng chừng như có thể khóc bất cứ lúc nào.

"Ta không có đi đâu hết, nàng yên tâm." Diệp Hy tay chân luống cuống dìu Triệu Tuyên nằm lại xuống giường, hết sức ôn nhu nói: "Ta chỉ muốn đưa nàng trở về Phong Y Thiên Nguyệt thôi."

"Ta không đi đâu hết, chỉ muốn ở đây!" Triệu Tuyên hoảng hốt nắm kéo tay áo của Diệp Hy đến nhăm nhúm: "Ngài đừng bỏ lại ta, ta muốn ở bên cạnh ngài!"

Trong mắt Diệp Hy lóe lên tia đắc ý, nhịn không được cúi xuống thì thầm vào tai nàng trêu chọc: "Nàng muốn gì thì cũng phải về phòng rồi tính tiếp, nơi này là thư phòng, nàng không ngại nhưng thánh nhân ngại."

"Ngài!" Triệu Tuyên mặt đỏ bừng bừng, che giấu xấu hổ trừng Diệp Hy một cái: "Hồ ngôn!"

Diệp Hy ha hả cười lớn, khom người nhặt y phục vương vãi trên sàn mặc lại cho Triệu Tuyên, còn cẩn thận đến mức phủ chăn gấm quanh người nàng. Nương theo ánh trăng ngoài cửa sổ nhìn thấy được đôi gò má đỏ hồng, đôi môi nhỏ mím chặt, đôi mắt đa tình trộm nhìn nhau.

Ra đến cửa Tư Hoa vội vàng bước lên muốn thay chủ tử dìu phu nhân về phòng, nào ngờ chủ tử lại khoát tay ngăn nàng bước đến, muốn tự mình đưa phu nhân trở về. Liếc mắt nhìn qua, phu nhân trong lòng chủ tử cười đến thật ngọt ngào, vòng tay kia ghì chặt đến mức không dám buông lỏng, ngay cả Tư Hoa cũng nhận ra được tia luyến lưu trong đôi mắt đó.

Bất giác cảm thấy ghen tỵ, trên đời này mấy ai có thể tìm được một tình yêu như vậy? Một tình nhân như vậy?

Một đường trở về Phong Y Thiên Nguyệt, biết tin các nàng đến hạ nhân đã dọn dẹp sạch sẽ từ sớm, trong phòng cũng được huân đến ấm áp.Triệu Tuyên cuộn người rúc vào lòng Diệp Hy, ngoan ngoãn tùy đối phương an bài đặt xuống giường, vòng tay kia vẫn chưa lơi lỏng một giây phút nào.

"Khi nào ngài đi?"

Ý cười trong mắt Diệp Hy tan đi phân nửa, thoáng liếc nhìn sắc mặt của Triệu Tuyên, rồi chuyển mắt cười nói: "Còn lâu."

Nghe ra được ý né tránh, Triệu Tuyên yếu ớt hỏi tiếp: "Bao lâu?"

Nhận ra không thể tiếp tục che giấu, Diệp Hy đành thành thật mà nói: "Ba ngày nữa."

"Chỉ còn ba ngày..."

Cảm giác dường như bị đẩy xuống tận vực sâu không thấy đáy, một tia sáng cũng nhìn không thấu, lạnh lẽo vây giăng tê liệt gần như mất hết tri giác. Thần sắc trong mắt tan rã hoàn toàn, vòng tay yếu ớt không ngừng run rẩy, chỉ là cố gắng kiềm nén, cố gắng che giấu đau đớn trong lòng.

"Nàng đừng nghĩ lung tung!!" Nhìn thấy Triệu Tuyên như vậy, Diệp Hy ngay cả thở cũng thở không nổi, gấp gáp xoa dịu phu nhân trong lòng: "Ta sẽ trở về, tin tưởng ta, được không?"

"Diệp Hy... Diệp Hy..."

"Ta đây, ngay bên cạnh nàng."

Diệp Hy cúi người thấp hơn nữa, lại thấp hơn nữa, đôi mắt thuần đen xinh đẹp mang theo tiếu ý ngọt ngào, cọ cọ mũi vào nhau.

"Giờ thì ngủ thôi, phu nhân của ta."

Triệu Tuyên không né tránh, chậm chạp đón nhận nhu tình của đối phương, chẳng biết từ lúc nào lại ở trong vòng tay ấm áp đó mà ngủ, không mộng mị, một đêm an ổn trôi qua.

-------------------

"Vương phi, bên Thập nhất gia có tin rồi."

Diệp Tú Anh dừng động tác trên tay, liếc nhìn Chúc Vi ở phía sau, bất tri bất giác đã dùng sức bẻ gãy cành mẫu đơn trong chậu.

Sau lần bị bắt ở Phong Y Thiên Nguyệt, Chúc Vi được người của thất vương phủ lén lút cứu ra, lại không thấy bên trữ quân phủ có động tĩnh, chẳng biết bọn họ đang có âm mưu gì nữa.

Chúc Vi lưu loát đem chuyện mình biết nhất thanh nhị sở nói ra: "Thập nhất gia cầu xin hoàng thượng xuất chinh, điều kiện là để tất cả những người trong Huyền Minh cung đều được rời khỏi lãnh cung."

"Nàng ta muốn mượn cơ hội này thâu thóm quyền lực sao?" Diệp Tú Anh ném cành mẫu đơn trong tay xuống đất, ánh mắt lạnh dần, tay siết thành quyền: "Bao nhiêu lâu nay vẫn tìm không nổi một sai sót của Lăng Tam Nguyệt, lần này để nàng ta thoát khỏi lãnh cung không biết còn gây ra sóng gió gì?"

"Ngài lo sợ Lăng Tam Nguyệt?"

"Đi đến bước đường này, ta cái gì cũng sẽ lo sợ, không mong muốn có bất kỳ kẻ nào cản đường thất lang." Diệp Tú Anh mím mím môi dưới, hai vai thoáng run lên: "Bọn ta đã đi đến đây không thể thất bại được."

"Vương phi ngài có thể yên tâm." Chúc Vi bước lên dìu Diệp Tú Anh ngồi xuống ghế quý phi, đạm nhiên nói: "Lần này nô tỳ cũng sẽ cùng xuất chinh, nhân lúc hai bên giao chiến mà ám sát Lăng Tam Nguyệt, tình thế khi ấy rối loạn hơn nữa đao kiếm vô tình chẳng ai có thể bắt tội được."

"Ngươi nói đúng." Diệp Tú Anh siết chặt khăn the, căng thẳng nói: "Thất lang sẽ cùng đi, đây là cơ hội tốt để nàng lập công, ngươi đừng vì chuyện ám sát mà lơi lỏng việc bảo vệ thất lang."

"Nô tỳ đã biết."

Chúc Vi suy nghĩ một chút không biết có nên nói ra hay không, cuối cùng vẫn lên tiếng: "Vương phi, lần này đi còn có Diệp gia."

"Yêu thích náo nhiệt sao?" Diệp Tú Anh cười khẩy: "Có những ai?"

"Lần này đi có Trừ Cung tướng quân, Truật Liệt tướng quân và trữ quân La Mã."

"Hy nhi cũng đi sao? Ta còn nghĩ nó vừa thành thân sẽ bận rộn ôm ấp phu nhân của mình chứ, không ngờ cũng thích chuyện náo nhiệt như vậy." Diệp Tú Anh chống tay muốn đứng dậy, ánh mắt quét qua Chúc Vi, thản nhiên cười một cái: "Xem ra phu nhân mới vào phủ đã phải mang tiếng sát phu rồi, đáng tiếc còn trẻ như vậy đã là quả phụ."

Chúc Vi nghiêm túc nghe chủ tử phân phó, hiểu ra ý tứ trong câu nói kia, trong lòng chấn động dữ dội, Diệp Tú Anh muốn giết cả thân muội muội của mình!?

"Chuyện này, vương phi, ngài thật sự muốn như vậy? Hành thích trữ quân là tử tội, nếu bị phát hiện chỉ sợ..."

"Không cần sợ, chỉ cần bọn họ đều biến mất thì đại sự sẽ thành, ta và thất lang cam đoan bảo vệ ngươi an toàn." Diệp Tú Anh thản nhiên cười, nụ cười kia có bao nhiêu tàn nhẫn không ai có thể hiểu được: "Lần này cả Diệp Tố Cung và Diệp Viễn một kẻ cũng không được thoát, để xem lần này tước quý đều cùng nhau tử trận sa trường, mẫu thân và nương sẽ xử lý thế nào."

Chúc Vi trầm mặc không nói, đã lên thuyền của Thất gia, nàng cũng không thể quay đầu lại nữa rồi. Nếu như tứ tiểu thư biết nàng là người giết chết Thập nhất gia, giết chết huynh đệ tỷ muội của nàng ấy, nàng ấy sẽ đối với nàng như thế nào đây?

"Ngươi cứ yên tâm đi, xong chuyện ta và thất lang sẽ không bạc đãi ngươi."

Diệp Tú Anh bước từng bước về phía Chúc Vi, cánh tay thon nhỏ vươn ra đặt trên bả vai nàng, nhẹ nhàng vỗ hai cái.

"Thứ ngươi muốn khi đó sẽ hoàn hảo đạt được, có đúng không?"

Chúc Vi siết chặt tay thành đấm, thắt lưng thẳng tắp, nàng đã không còn đường lui sao lại không thử liều một phen?

Dùng mạng đổi lấy ánh mắt giai nhân, rất đáng!

=================

Gió lạnh ào ạt thổi qua khung cửa sổ ba tấc vuông, hơi lạnh mang theo hương hoa hạnh nhàn nhạt cùng cánh hoa đỏ thẫm rơi bên bệ cửa sổ. Trời thật sự quá lạnh, đến mức không thể chịu đựng nổi mà đứng lên khép cánh cửa sổ lại, làn khói mỏng theo phiến môi mềm thoát ra ngoài.

Nàng ngồi trên giường, tay ôm chặt chăn bông, ánh mắt thẫn thờ, tưởng chừng như đánh mất một thứ gì đó vô cùng quan trọng.

Người đưa mắt nhìn, tay vẫn đặt bên bệ cửa sổ, ánh mắt kia có bao luyến tiếc, chỉ người trong cuộc mới hiểu được.

Chia xa là loại đau đớn thế nào chỉ có tự mình trải nghiệm mới có thể hiểu, mỗi người một phương trời, sinh tử bất tri.

"A Cẩm..."

Diệp Cẩm hồ đồ ngẩng đầu lên, vành mắt đỏ bừng, không biết đã cố nén nước mắt bao lâu rồi: "Gia..."

"Đừng như vậy, nàng đã đáp ứng ta thế nào?"

Diệp Cẩm không dám nhìn thẳng vào Lăng Tam Nguyệt, phải, nàng luyến tiếc người này, nàng buông không được người này, càng không muốn phải chia xa.

"A Cẩm." Bàn tay ấm áp đặt lên gò má, dịu dàng mà vuốt ve, hương thơm kia vẫn quẩn quanh bên cạnh nàng: "Ta sẽ trở về với nàng, nhất định sẽ trở về, chờ ta ba tháng được không?"

"Ba tháng?" Diệp Cẩm run rẩy kéo một góc tay áo của nàng, hỏi: "Ba tháng sẽ về?"

Lăng Tam Nguyệt thâm tình nói: "Phải, ba tháng sau vừa vặn đầu xuân, ta cùng nàng trải qua trừ tịch dạ, cùng nàng gói giáo tử, xem yên hoa, được không?"

"Hứa với ta." Diệp Cẩm đem người trước mặt ôm thật chặt, giọng nói run run: "Tháng ba ngài về, nhất định phải về, đón sinh thần của ngài. Đầu năm sau, ta dưỡng thân thể hảo rồi, sẽ sinh cho ngài một tiểu quân tước, được không?"

"Hảo, nàng muốn gì cũng được." Lăng Tam Nguyệt dịu dàng nở một nụ cười, như nắng ấm xua tan băng giá: "Nàng nhất định phải sinh cho ta một đứa nhỏ, quân quý tước quý không quan trọng, chỉ cần nàng sinh cho ta là được rồi."

"Gia, nhất định phải tự chiếu cố tốt bản thân." Diệp Cẩm lung tung lau nước mắt trên mặt, nàng không muốn lúc chia xa lại để đối phương nhìn thấy dáng vẻ xấu xí của nàng: "Tháng ba, ta đợi đến lúc đó."

Bàn chân nhỏ run rẩy đặt trên sàn nhà lạnh như băng, từ dưới lòng bàn chân truyền đến cảm giác tê buốt, lảo đảo muốn ngã xuống.

"A Cẩm."

Diệp Cẩm khoát tay ngăn lại, yếu ớt cười: "Không sao, chỉ hơi choáng."

"Nàng có sao không?" Lăng Tam Nguyệt căng thẳng, mắt vẫn dán chặt trên người ái phi: "Ta thật sự không yên tâm được chút nào."

"Ta thật sự không sao đâu."

Diệp Cẩm xoay người nhìn qua Lăng Tam Nguyệt, nói: "Ta muốn kiểm tra lại hành lý của ngài."

"Chẳng được một thạch, nàng kiểm tra mấy ngày rồi, không cần kiểm tra nữa đâu."

Lăng Tam Nguyệt dứt khoát kéo Diệp Cẩm lại, dùng sức đem nàng ôm vào lòng, tham luyến hương thơm ngọt ngào này.

"Cẩn thận."

Đây là những gì Diệp Cẩm có thể nói, nghẹn ứ ở cổ họng, đắng ngắt.

"Nàng yên tâm."

Lăng Tam Nguyệt luyến tiếc ở bên khóe môi Diệp Cẩm đặt một nụ hôn, chậm chạp nắm lấy bàn tay nàng, mười ngón tay tương khấu.

Nắng bên ngoài không đủ ấm áp, càng không thể xua đi cái lạnh ngoài trời. Xe ngựa tập trung đông đủ trước cổng lớn Huyền Minh cung, chỉ đợi lệnh xuất phát tiến về phủ đệ của trữ quân La Mã.

Lăng Tam Nguyệt sớm đã cùng Diệp Hy thống nhất đưa Diệp Cẩm đến phủ đệ của trữ quân ở tạm một thời gian, để lại Diệp Cẩm trong Huyền Minh cung các nàng ai cũng không an tâm. Hơn nữa trong lúc buồn chán Diệp Cẩm có thể cùng Triệu Tuyên trò chuyện, cũng đỡ phải cô quạnh một mình trong bốn bức tường.

Đem Diệp Cẩm dìu lên mã xa, bản thân cũng cùng lên, mã xa một đường chầm chậm rời khỏi Huyền Minh cung.

Mất hai canh giờ mới đến được nơi, ngựa của Diệp Tố Cung và Diệp Viễn đã ở bên ngoài khá lâu, liên tục cọ chân xuống đất thở phì phì. Lúc các nàng đến thì mọi người cũng từ trong phủ đi ra, nhìn qua thì thấy Triệu Tuyên nước mắt lưng tròng, ôm chặt Diệp Hy không chịu buông.

Diệp Hy chỉ có thể dịu giọng mà nói: "Tuyên nhi, ngoan nào, buông tay ra đi."

"Ngài hứa với ta mùa xuân năm sau trở về, nếu không về ta sẽ..." Triệu Tuyên đảo mắt suy nghĩ, cao giọng nói: "Hồng hạnh xuất tường!!"

"Đừng nháo." Diệp Hy vuốt vuốt gò má vì khóc mà đỏ bừng của nàng, nói: "Người đáng để nàng hồng hạnh xuất tường chỉ có thể là ta, ngoan đi, ta hứa với nàng thì nhất định sẽ thực hiện được, đầu xuân năm sau phu thê chúng ta lại gặp nhau."

"Ân..."

Diệp Hy đem tay Triệu Tuyên nhẹ nhàng gỡ xuống, đặt lên trán nàng một nụ hôn rồi nhanh chóng xoay người leo lên ngựa.

Triệu Tuyên nhịn không được nhấc chân chạy theo, lại bị nàng ấy quát một tiếng ngăn lại: "Không được đi theo, nàng hồi phủ đi!"

"Diệp Hy..."

Diệp Hy nghiêm mặt nói: "Hồi phủ!!"

Triệu Tuyên mím chặt môi dưới, hai mắt rưng rưng ướt lệ, không dám đuổi theo nữa mà đứng một bên quan sát bóng lưng đoàn người dần khuất xa.

Tiếng nức nở vụn vặt thoát ra ngoài, chỉ còn lại cát bụi sương mờ.

Diệp Cẩm nghiêng đầu quan sát Triệu Tuyên, nói khẽ: "Đừng như vậy, Hy nhi sẽ lo."

"Ân, Tuyên nhi đã biết."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play