Đình viện vắng lặng, mẫu đơn khom người đón gió thu, lụa trắng phất phơ lay động, ẩn hiện khuôn dung tinh xảo trầm lặng. Tóc dài như thác đổ, phủ đầy một góc tháp, gió lướt qua, chuông bạc trên búi tóc tinh tang phát ra âm thanh.

Nghiêng người nằm trên tháp, một tay gối đầu, tay còn lại nâng sách, nhưng có vẻ không phải đang muốn xem sách, chỉ là muốn dùng sách che giấu dáng vẻ nhu nhược của mình lúc này.

Trong lòng phiền muộn nhiều ngày vẫn không có cơ hội nói ra, cuối cùng là ôm bực dọc trong người, nhìn thấy thứ gì cũng không thuận mắt.

Tư Hoa là một nha hoàn thông minh, quan sát mấy ngày phát hiện tâm tình của phu nhân hoàn toàn bất ổn, nhân cơ hội hôm nay phu nhân có vẻ hòa hoãn mới lên tiếng.

"Phu nhân, ngài có chuyện không vui sao?"

Triệu Tuyên liếc nhìn Tư Hoa, cũng không nói gì, đưa tay ra cho nàng.

Tư Hoa vội vàng nắm lấy tay của phu nhân, dìu nàng đứng dậy, chầm chậm rời khỏi đình.

"Càng lúc ta càng không hiểu Diệp Hy."

Triệu Tuyên giữ lấy dải lụa thắt eo thiển tử sắc tránh để nó rơi xuống đất, mắt vẫn chăm chú quan sát hàng phong lá đỏ, trong mắt cũng ngập tràn sắc đỏ tiên diễm.

"Nàng nói không muốn che giấu ta, vẫn cố ý không chịu nói thẳng, là nàng muốn ta tự tìm hiểu hay không muốn nói rõ với ta?"

Không nghe thấy câu trả lời của Tư Hoa, Triệu Tuyên nghi hoặc quay lại, phát hiện dáng vẻ đăm chiêu của nàng không khỏi khó hiểu.

"Làm sao vậy?"

"Phu nhân, không phải Tư Hoa muốn giấu ngài, chỉ là gần đây biên cương có chút rối loạn, hơn nữa La Mã không cho mượn binh dẫn đến chủ tử dạo gần đây tâm tình không tốt, không muốn ngài lo nghĩ nên đã ép nô tỳ giấu ngài."

"Biên cương rối loạn?" Triệu Tuyên dừng cước bộ, ánh mắt quyết liệt dán chặt vào người Tư Hoa: "Nói rõ cho ta nghe, đừng nghĩ che giấu được ta, chỉ cần ta cho người đi điều tra liền có thể tra ra ngay ngươi có nói dối ta hay không!"

"Nô tỳ không dám."

Tư Hoa cúi đầu suy nghĩ một lúc, không còn bao lâu nữa chủ tử phải xuất chinh, sợ đến lúc đó nói ra phu nhân sẽ chịu không nổi, nghĩ hồi lâu quyết định nói rõ ra một lần.

"Phu nhân, chuyện là thế này..."

...

"Chủ tử, ngài quyết định không nói ra sao?"

"Chuyện gì?"

"Chuyện ngài xuất chinh."

A Ly đem tấu chương mới đặt xuống thư án, nàng là nha hoàn của La Mã hoàng hậu phái đến, có nhiệm vụ hầu hạ chủ tử xem tấu chương, cũng chính là người truyền tin tức mật từ La Mã đến Yến quốc.

"Nàng là quân quý, nói ra ta sợ nàng chịu không nổi."

Từ đầu đến cuối người kia mắt vẫn không dời ra khỏi tấu chương, chậm rãi đọc, sườn mặt bên trái được ánh sáng của buổi chiều tà soi rọi, phủ một tầng quang vựng nhàn nhạt. Bên sườn mặt phải lại bị che khuất, trong lòng bất chợt dâng lên một cỗ cảm giác người trước mặt là một kẻ thần bí, phút trước tưởng chừng có thể nắm bắt được, phút sau lại phát giác hóa ra cái gì cũng không giữ được.

"Nhưng nếu chậm trễ nói ra, đến lúc ngài xuất chinh rồi phu nhân sợ sẽ..."

"Diệp Hy!!"

Lời còn chưa dứt bên ngoài đã truyền đến tiếng bước chân hối hả, rất nhanh trước cửa dần xuất hiện một thân ảnh mặc trường sam hồng sắc, vạt áo phía sau thật dài đều bị kéo lê đến dơ bẩn.

Diệp Hy còn chưa kịp ra lệnh cho A Ly rời khỏi thì Triệu Tuyên đã xông thẳng vào thư phòng, một đường chạy đến chỗ của nàng, ra sức vung tay... Đánh!!

A Ly sợ đến trợn lớn mắt, vốn định ngăn cản trữ phi 'hành hung' phu quân lại bắt gặp chủ tử không một chút trách cứ đem nương nương ôm vào trong lòng, quét mắt nhìn nàng một cái.

Không cần hỏi cũng biết, A Ly cung kính khom người rời đi, lúc đóng cửa vẫn còn không tin những gì mình vừa thấy, trữ phi này đúng là được sủng đến coi trời bằng vung!!

Triệu Tuyên không có đủ kiên nhẫn như Diệp Hy, tức giận vung tay vung chân đánh đấm loạn xạ: "Ngươi buông!!"

"Được, được, ta buông."

Diệp Hy vừa định buông tay ra thì Triệu Tuyên đã ôm chặt lấy thắt lưng của nàng, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, ai vừa nãy mới hung hăng gào loạn đòi nàng buông ra vậy?

"Diệp Hy ngài là đồ xấu xa!!"

"Phải, ta xấu xa." Diệp Hy cảm nhận được vạt áo phía trước ướt đẫm, nhịn không được nghiêng đầu nhìn Triệu Tuyên, hỏi khẽ: "Ai chọc giận nàng? Nói ta nghe."

"Ngoài ngài ra còn ai dám chọc giận ta?"

Diệp Hy giống như hòa thượng sờ không thấy tóc, nàng nhớ rõ mấy ngay nay nàng ngay cả gặp mặt Triệu Tuyên cũng không được, cơ hội đâu mà chọc giận nàng ấy!?

"Ngươi xuất chinh sao?"

"Nàng biết?"

Triệu Tuyên ngẩng đầu lên, trong mắt đều là thủy quang, từng giọt như châu ngọc rơi xuống: "Còn muốn giấu?"

Diệp Hy trầm mặc một lúc, nếu Triệu Tuyên đã biết nàng giấu cũng chẳng có ích lời gì, không trả lời mà chỉ yếu ớt gật đầu một cái.

Vòng tay vốn đang gắt gao giữ chặt lại từ từ buông thõng xuống, ánh mắt chất chứa biết bao bi thương: "Diệp Hy, rốt cuộc... ngài có từng yêu ta không?"

"Sao lại hỏi như vậy?" Diệp Hy nhướn mày: "Có trời đất chứng giám, Diệp Hy ta chỉ yêu mỗi Triệu Tuyên."

"Vậy tại sao lại giấu ta!?"

Triệu Tuyên giận dữ vung nắm đấm vào ngực đối phương, lại không dám dùng quá nhiều lực, nhưng cho dù nàng thật sự dùng hết sức để đánh chỉ sợ đối phương một chút suy suyển cũng không có.

Diệp Hy cứ đứng như vậy để Triệu Tuyên đánh, đánh xong không còn tức giận nữa thì tốt rồi.

"Ngài sao không trả lời ta? Tại sao không trả lời ta?!"

Triệu Tuyên vốn dĩ không nỡ đánh, ra sức đánh lòng nàng càng đau, nhịn không được giống như đứa trẻ mà ô a òa khóc.

Thật sự là nhìn không nổi nữa, Diệp Hy mới dứt khoát nâng cằm Triệu Tuyên, dịu dàng lại tràn ngập bá đạo mà hôn xuống.

Bao nhiêu phòng tuyến kiên cố trong nháy mắt đều bị đánh sập, nước mắt lũ lượt rơi xuống không cách nào ngăn lại được, chỉ cố sức bám chặt lấy đối phương, có chết cũng không buông tay!!

Chân chạm không được vào đất, theo bản năng ôm chặt lấy cổ đối phương, lại quyến luyến chẳng muốn rời khỏi nụ hôn ngọt ngào kia. Diệp Hy chiều theo mong muốn của nàng, khuynh thân đem nàng ôm ngang lên, một đường bước đến trường kỷ đặt trong góc phòng.

"Diệp Hy..."

Diệp Hy mỉm cười, đưa tay vuốt tóc của Triệu Tuyên, dịu giọng: "Ta còn nghĩ nàng sẽ không muốn nhìn thấy ta nữa, lần trước lửa giận của nàng thật lớn dọa ta sợ đến không dám quấy rầy nàng."

Hốc mắt Triệu Tuyên đỏ bừng, yếu ớt nói: "Đừng đi..."

Ý cười trong mắt Diệp Hy đông cứng lại, bất đắc dĩ mà nói: "Nàng biết là không được mà."

"Tại sao?" Triệu Tuyên ghì chặt vạt áo của nàng, trong tiếng nói còn xen lẫn tiếng nức nở nho nhỏ: "Ngài là trữ quân La Mã mà, không nhất thiết phải xuất chinh, đúng không? Chuyện xuất chinh cứ để tướng quân họ lo, hơn nữa chuyện này là của Yến quốc, ta..."

"Tuyên nhi, đừng như vậy!"

Bị quát một cái, Triệu Tuyên không dám mở miệng ra nói nữa, thân thể vô thức run lên sợ sệt, một phần là do cái khí tức sát phạt kia thật sự quá mãnh liệt.

Phát hiện bản thân thất thố rồi, Diệp Hy hắng giọng, trầm ổn nói: "Ta vừa là trữ quân La Mã, vừa là người của Diệp gia, các đời Diệp gia đều sinh sống và cống hiến máu xương cho Yến quốc. Nếu như ta lại dùng thân phận trữ quân mà làm rùa rúc đầu trốn trong phủ, mai này kế nghiệp tổ phụ mấy kẻ tín phục? Tuyên nhi, nàng cũng biết đây là cơ hội để ta có thể nắm vững vị trí trữ quân, nếu ta thành công có thể trực tiếp đưa nàng lên vị trí Hoàng hậu La Mã. Những kẻ bất mãn với thân thế của nàng sẽ không còn dám có bất luận ý kiến nào nữa, những ngày sau cũng có thể an ổn mà sống, tin ta lần này, được không?"

"Nhưng mà ta sợ..." Triệu Tuyên áp chế hoảng hốt trong lòng, gắng gượng mở miệng: "Chiến trường khốc liệt, nhỡ chẳng may..."

"Tuyên nhi, đừng sợ." Diệp Hy ôn nhu nở nụ cười: "Diệp gia ba đời xuất thân võ tướng, tin ta, lần này ta sẽ đại thắng Nguyên Phồn trở về."

"Nhưng ngài chưa từng xuất chinh, làm sao có thể khẳng định được?"

"Có nhị tỷ, tam ca và tỷ phu cùng đi." Diệp Hy chậm rãi nói tiếp: "Ta cũng không phải bao cỏ, nàng yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu."

Triệu Tuyên thật sự không muốn để Diệp Hy đi, một chút cũng không muốn, dứt khoát đem y phục trên người kéo hạ trước ánh mắt kinh ngạc của đối phương.

"Đừng xuất chinh, ta cho ngài!"

"Tuyên nhi..." Diệp Hy khom người nâng gương mặt nhỏ của nàng lên, ánh mắt xoáy sâu vào đôi mắt nàng: "Ta muốn nàng, nhưng ta cũng sẽ xuất chinh."

Thần tình trong mắt tan rã, phát ra tiếng nức nở đứt quãng: "Diệp Hy..."

Từng kiện từng kiện y phục bị tháo hạ rơi xuống giường, da thịt trắng tuyết, hương thơm ngọt ngào khiến người khác say mê. Gương mặt ướt đẫm lệ, lại ngăn không được ôn nhu cùng tình ý trong đôi mắt kia, mãi mãi trầm mê, không nguyện dứt ra.

Tin tức tố quân quý phảng phất, đáp lại chính là cuồng nhiệt chiếm hữu tin tức tố kia, đều nồng đậm đến mức ngay cả hô hấp cũng khó khăn.

Cái kia dục vọng xuyên qua chiếm đoạt thân thể cùng chút lý trí còn sót lại, ăn mòn tất cả phòng tuyến mà nàng cố gắng xây dựng nên. Hơi thở hỗn loạn, va chạm kia càng thêm kịch liệt, tưởng chừng như muốn đem nàng lãm tiến vào trong lòng, vĩnh viễn không phân ly.

"Tuyên nhi..."

Âm thanh ngâm nga bên tai quá mức câu nhân, Triệu Tuyên trong cơn say tỉnh vẫn đáp lại nàng: "Ha... ân... Diệp Hy..."

"Đừng khóc." Bàn tay kia nhẹ nhàng lướt qua sườn mặt, lau đi giọt nước mắt nóng hổi: "Ta sẽ về, hứa với ta hảo hảo chiếu cố bản thân mình."

Triệu Tuyên nấc nghẹn một tiếng, bám trụ lấy gối đầu dùng hết sức xoay người lại, dục vọng kia một tấc lại một tấc chiếm đoạt nàng, cơ hồ muốn xé rách thân thể.

"Cho ta..." Nước mắt nóng hổi, mồ hôi mặn đắng, hơi thở rối loạn không theo tiết tấu: "Con của ngài... cho ta..."

"Hảo."

-------------------------

Trản đèn trên bàn lập lờ cháy bị ánh trăng ngoài cửa chằm chằm nhìn vào, tựa như đang so bì xem kẻ nào mới là kẻ sáng nhất đêm nay, kẻ nào mới là chủ nhân của khoảng không gian u tối này.

Tiếng đẩy cửa kẽo kẹt vang lên, bước chân chậm rãi lại nhẹ nhàng truyền đến, kia âm thanh dễ nghe phát ra: "Hoàng thượng, đêm đã khuya rồi nên hồi cung nghỉ ngơi thôi."

Lăng đế ngước nhìn, nheo nheo mắt, nương theo ánh trăng nhìn thấy một thân tố y mềm mại, gương mặt trong trẻo như nước, tay cầm đèn lồng hoa mai.

Là Ý phi...

Ý phi uyển chuyển đi vào thư phòng, liếc mắt nhìn thử tấu chương trên bàn, không ngoài dự đoán của nàng, là tấu chương về việc Nguyên Phồn tấn công đến sát biên giới Yến quốc.

Lăng đế trầm mặc hồi lâu, ngẩng đầu lên mà nói: "Sáng hôm nay Lăng Tam Nguyệt đến tìm ta, nàng đoán xem nàng ta thỉnh cầu điều gì?"

Ý phi suy nghĩ cẩn thận, nói: "Rời khỏi lãnh cung?"

Lăng đế thoáng chau mày, nói: "Gần đúng, nàng ta đúng là có xin ý chỉ cho phép người của Huyền Minh cung được rời khỏi."

"Thần thiếp ngu muội không đoán ra, xin hoàng thượng dạy bảo."

"Xuất chinh." Lăng đế xoay lại nắm lấy bàn tay lành lạnh của Ý phi, khoan khoái thở ra một hơi: "Nàng nghĩ thế nào?"

"Thần thiếp không dám lộng ngôn, nhưng hiện tại biên cương rối loạn, rất cần một người tài như Thập nhất gia."

"Rất đúng ý trẫm, trẫm cũng đã đồng ý rồi." Lăng đế nhướn mày: "Chỉ là nếu như xảy ra chuyện không may, thanh kiếm trẫm ra sức rèn giũa cũng coi như phế vật bỏ đi."

"Hoàng thượng yên tâm, thần thiếp tin Thập nhất gia có thể đại thắng bình an trở về." Ý phi đảo mắt, chậm chạp ngồi vào lòng Lăng đế, nói khẽ: "Hoàng thượng, lần này xuất chinh còn có ai?"

"Có ba người xin thánh ý, Truật Liệt, Trừ Cung và Diệp Hy."

"Người nhà Diệp gia đúng là tận trung tận hiếu, không màn danh lợi xả thân báo quốc."

Lăng đế gật gù nói: "Phải, nếu như bọn họ không nhìn chằm chằm vào vị trí của trẫm, trẫm đã không cần phải làm như vậy..."

"Hoàng thượng là có khổ tâm." Ý phi uyển chuyển nói tiếp: "Biên ải nguy nan, thần thiếp rất mong có thể cùng hoàng thượng phân ưu, chỉ là Thuần Chi còn quá nhỏ, không thể giúp được gì cho xã tắc."

Lần này Ý phi đến đây cũng là vì chuyện của Lăng Thuần Chi, nàng rất sợ Lăng đế bị kẻ nào đó thổi tai mà đem đứa con duy nhất của nàng đẩy ra sa trường gió cát, nàng thật sự không đành lòng càng không đủ can đảm.

Lăng đế nhìn ra tâm tư của Ý phi, nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay nàng, cười nói: "Yên tâm, Thuần Chi sau này sẽ là Thái tử, ta sẽ không để nó mạo hiểm đâu."

Ý cười kéo đến trên đôi mắt đào hoa xinh đẹp của nàng, nếu như Lăng Thuần Chi không cần phải xuất chinh, nàng không còn gì phải lo nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play