“Vinh Hàn, anh để lại mười phần trăm cổ phần cho Ngọc Thanh. Chúng ta rời khỏi nhà họ Lục, nó sẽ không nền tảng gì. Nếu có thể có cổ phần trong tay, nó không chỉ có một phần bảo đảm mà cũng có cơ hội nhận tổ quy tông. Nhà họ Lục sẽ không thể nhìn cổ phần lưu lạc bên ngoài. Với lại nếu có cổ phần trong tay, họ cũng không dám tùy tiện động đến Ngọc Thanh. Nếu Ngọc Thanh gặp chuyện không may, cổ phần sẽ rơi vào tay người ngoài, đây là điều họ không muốn nhìn thấy nhất.”

Lục Vinh Hàn không trả lời, cúi đầu hút xì gà, có vẻ như đang suy nghĩ.

Nếu mọi thứ đã phát triển đến mức này, ông ấy cũng nên suy nghĩ cho Ngọc Thanh.

Ngày hôm sau.

Thời điểm cổ phần công ty được chuyển nhượng.

Lục Kiến Nghi nhìn lướt qua tài liệu trong tay: “Chủ tịch Lục, có phải là thiếu mười phần trăm cổ phần không?”

Anh đã đổi xưng hô, không còn gọi ông ấy là bố nữa.

Lục Vinh Hàn nghe xong thì cảm thấy trong lòng không biết là cảm thụ gì.

Qua một đêm, hai cha con như người xa lạ.

“Bố có thể tự mình phân bổ mười phần trăm cổ phần kia, không cần giao cho con.” Ông ấy nhẹ nhàng nói.

Lục Kiến Nghi nghiêm nghị nhìn ông ấy: “Bất kể muốn phân bổ như thế nào, cũng phải giải thích hợp lý hướng đi của nó.”

Ánh mắt Lục Vinh Hàn rơi vào chén trà trong tay: “Bố để cho bản thân.”

Giọng điệu Lục Kiến Nghi chế nhạo: “Chi bằng ông cứ thẳng thắn thừa nhận là để lại cho đứa con trai riêng của ông và Tư Mã Ngọc Như đi.”

Khóe miệng Lục Vinh Hàn co rút: “Kiến Nghi, nói như thế nào thì thằng bé cũng là em trai ruột của con.”

Đôi môi mỏng màu bạc của Lục Kiến Nghi vẽ ra một vòng cung mỉa mai lạnh lùng.

“Ông còn không có liên quan gì đến tôi, huống chi là nó. Theo quy định gia tộc, nếu là ông vẫn người nhà họ Lục, có thể tùy ý phân bổ mười phần trăm cổ phần, trong đó năm phần trăm có thể trao cho những người trung thành có đóng góp xuất sắc cho nhà họ Lục. Năm phần trăm còn lại phải để lại cho người của nhà họ Lục. Nếu ông không phải là người nhà họ Lục, ông không được phép mang đi dù chỉ một đồng. Thứ duy nhất ông có thể mang theo bên mình là tài sản cá nhân của ông.”

Lục Vinh Hàn thở hổn hển, thở ra một hơi thật mạnh, lại nặng nề thở dài.

“Kiến Nghi, bố thừa nhận là đối với mẹ của con, bố đã không làm tròn bổn phận của một người chồng. Nhưng với con, bố đã làm tròn bổn phận của một người cha…”

Ông ấy chưa kịp nói xong thì đã bị Lục Kiến Nghi cắt ngang: “Chủ tịch Lục, hiện tại chúng ta đang làm việc, mọi việc đều làm theo quy định, xin đừng lôi kéo tình cảm cá nhân của ông vào. Mười phần trăm cổ phần này, hôm nay, ông muốn giao thì giao, không muốn giao cũng phải giao, đừng mong có thể mang ra ngoài.”

“Nếu bố không giao thì sao?” Lục Vinh Hàn nhíu mày.

“Vậy thì bắt đầu quá trình luận tội.” Lục Kiến Nghi chậm rãi phun ra từng lời đe dọa.

Cả người Lục Vinh Hàn run rẩy dữ dội: “Nếu đặt Hiền Phương vào vị trí của Ngọc Như, con có làm điều tương tự như bố không?”

Dù gì anh cũng là con của ông ấy, mang trong mình dòng máu của ông ấy, sự cố chấp đối với tình cảm cũng giống như ông ấy.

Sau khi Hoa Hiền Phương rời đi, chẳng phải anh còn không đau lòng như đứt từng khúc ruột, uống rượu giải sầu, uống đến nỗi xuất huyết dạ dày hay sao.

Lục Kiến Nghi lạnh lùng chế nhạo: “Hoa Hiền Phương là vợ chính thức của tôi, cũng là người phụ nữ mà ông nội đã chỉ định cho tôi. Mặc dù trước đây tôi không thích cô ấy, xua đuổi cô ấy, nhưng tôi sẽ không bao giờ cho phép bất kỳ ai vượt lên trên cô ấy, gây tổn hại đến tôn nghiêm của cô chủ nhà họ Lục. Ông so sánh cô ấy với một con bồ nhí, không phải là chuyện rất nực cười hay sao?”

Sắc mặt Lục Vinh Hàn lúc trắng lúc xanh: “Bố chỉ muốn nói, bố và con là cùng một loại người, một khi đã yêu sẽ không thay đổi.”

Lục Kiến Nghi cười nhạo một tiếng, ánh mắt giễu cợt.

“Tôi không giống với ông, tầm nhìn của tôi cao hơn ông rất nhiều. Người phụ nữ tôi thích thông minh, xinh đẹp, rộng lượng, dịu dàng, tốt bụng, dễ thương. Người phụ nữ ông thích không có đức, không có tài, lại không có vẻ đẹp bên ngoài, cũng không có vẻ đẹp bên trong, tầm thường đơn giản. Ngoại trừ ông, sợ là người đàn ông khác cũng không thèm liếc mắt một cái, tôi thật không biết ông bị cô ta hấp dẫn ở chỗ nào.”

Lục Vinh Hàn cảm thấy như có một cái tát vô hình vào mặt mình.

Ông ấy thích gì ở Tư Mã Ngọc Như?

Bản thân ông ấy cũng không thể nói được.

Cảm giác vốn dĩ trừu tượng, làm sao có thể cụ thể hóa được?

“Cô ấy có thể không quá xuất sắc, nhưng cô ấy chắc chắn không phải là người xấu xa. Con tin tưởng vào ánh mắt của con, bố cũng tin tưởng vào ánh mắt của bố.”

“Đó là việc của ông, nhưng ông không thể lấy đi cổ phần của nhà họ Lục. Ông đã vì người phụ nữ đó mà bị cô lập hoàn toàn rồi, cũng phải giữ cho mình một chút thể diện. Đừng ra đi quá khó coi.”

Giọng điệu của Lục Kiến Nghi trở nên lạnh lùng, giống như va chạm giữa băng và băng.

Tại thời điểm này, anh sẽ không bao giờ nhượng bộ.

Lục Vinh Hàn đã nhận ra.

Đứa con trai này tàn nhẫn hơn chính ông ấy rất nhiều.

Mối quan hệ giữa cha và con trai đã bị rạn nứt.



Buổi chiều, nhà họ Lục có khách đến thăm.

Đó là Henry, bạn của bà Lục, ông ấy vừa xuống máy bay đã đi thẳng đến đây.

Ký ức của Lục Vinh Hàn về Henry hãy còn rất mới mẻ.

Ông ấy rất mến mộ Y Hạo Phong, hồi đó để tranh được Y Hạo Phong còn muốn quyết đấu với ông ta.

Mười năm trước, ông ấy đã ly hôn với vợ, độc thân cho đến ngày nay. Ngay khi nghe tin Y Hạo Phong sắp ly hôn, ông ấy đã vội vã bay từ New York về đây.

“Em vẫn thật xinh đẹp. Trở lại New York, em vẫn sẽ là bông hồng đẹp nhất Manhattan.”

Ông ấy nắm lấy tay Y Hạo Phong, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay bà ta, lịch sự mà tao nhã.

Lục Kiến Nghi cười nhẹ: “Chú đến nhanh hơn con nghĩ đấy. Chắc không phải là chú đến Long Minh đặc biệt vì mẹ con chứ?”

Henry buông hai tay: “Trong lòng chú, mẹ con luôn luôn đứng đầu.”

Lục Vinh Hàn không chào hỏi ông ấy, đi thẳng lên lầu. Theo ông ta thấy, sự xuất hiện của người đàn ông này đúng là một sự khiêu khích đối với ông ta.

Chắc chắn là Y Hạo Phong đã cố tình gọi cho ông ấy, đây là đang trả thù ông ấta.

Trước khi ly hôn, bà ta muốn cắm cho ông ta cái sừng vừa cao vừa đẹp trên đầu đây mà.

Hoa Hiền Phương bước xuống từ trên lầu, vừa lúc gặp ông ta.

“Bố, bố đã gặp chú Henry chưa? Chú ấy không chỉ rất đẹp trai mà còn rất vui tính. Chú ấy nói tiếng địa phương rất tốt. Nếu không nhờ có đôi mắt xanh và mái tóc vàng đó, con đã nghĩ chú ấy là người địa phương thực thụ rồi.”

Cô cười ngọt ngào, nhưng Lục Vinh Hàn lại cảm thấy từng lời rất chói tai.

Chẳng bao lâu nữa, ông ta sẽ rời khỏi ngôi nhà này, mọi thứ ở đây không còn thuộc về ông ta nữa. Người đàn ông ở tầng dưới sẽ thế chỗ ông ta mọi lúc mọi nơi, trở thành người cha mới trong mắt vợ chồng con trai.

“Bố đi gặp bọn trẻ.” Giọng ông ta trầm xuống.

“Được.” Hoa Hiền Phương gật đầu: “Nếu bố thật sự rời đi, bọn trẻ sẽ không gặp lại ông nội. Đến khi lớn hơn một chút chắc bọn nó sẽ quên mất bố, chỉ biết mình có ông nội là Henry.”

Mặc dù đó chỉ là một câu nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng nó khiến Lục Vinh Hàn cảm thấy ông ta đã phải chịu một đòn sát thương vật lý một trăm ngàn điểm.

Cái gọi là người neo đơn, chính là tình huống như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play